Mặc dù nghe được lời nói chẳng mấy thân thiện của Tôn Hào…Nhưng Lục Dĩ Quyến lại không cảm thấy thất vọng chút nào. Cậu chỉ là sửng sốt một chút, tâm tình rất nhanh trở nên bình tĩnh. Giống như tình cảnh như vậy đã từng lặp đi lặp lại trong đầu cậu rất nhiều lần. Bạn học khoa đạo diễn, đối với việc cậu tiến vào vòng Cannes, có lẽ sẽ không có quá nhiều dao động.
Dù sao đối với bất kỳ người nào muốn trở thành đạo diễn mà nói, có một lịch sử nổi tiếng như vậy, nhưng cũng không có gì đáng kể. Mọi người có thể chân thành vì mình cảm thấy cao hứng, nhưng không phải nhất định sẽ có ghen ghét. Nhưng– Ảnh đế. Là một trong ba giải thưởng đứng đầu Châu Âu, Ảnh đế Cannes, ý nghĩa ở đây hoàn toàn có sự khác biệt rất lớn.
Bất kể là sau này Lục Dĩ Quyến muốn làm đạo diễn, hay là làm diễn viên, có thành tích rõ ràng như vậy ở trước, ý nghĩa đầu tiên là khởi điểm của cậu so với bạn cùng lớp đã cao hơn một đoạn rồi. Thành tựu của cậu, sẽ dễ dàng khiến cho vô số bạn học khác chỉ có thể nhìn lên. Tác phẩm sau này của cậu, có thể càng có nhiều chiêu trò hơn các bạn học của cậu. Giải thưởng này đem lại cho cậu một vinh hạnh đặc biệt, nhưng bất cứ chuyện gì cũng đều có hai mặt. Lục Dĩ Quyến rõ ràng biết rõ, sau khi cậu trở về nước, nhất định sẽ bị mất đi một số thứ. Chẳng hạn như những bạn học trước đó cậu đã từng rất thân thiết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-thanh-song/776012/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.