Editor: Hải Nguyễn Beta: Chiêu Anh Trương Trong mắt Lục Dĩ Quyến, đây là vấn đề không cần hỏi cũng biết lựa chọn, nhưng lại làm cho Dung Đình do dự một hồi lâu. Qua nửa ngày, Dung Đình mới đưa tay cầm kịch bản, lật đến trang bìa, “Tôi cũng không phải là không thích diễn bộ này… Nhưng mà Thích Mộng, cô phải biết rằng, trong tay tôi, giải thưởng tưởng chừng đã nắm chắc cũng có thể bay mất” Lời này của anh vừa nói ra, Thích Mộng cũng sửng sốt một hồi, nghiêm túc cười trên nỗi đau của người khác, “Vậy à, tài nguyên tốt như thế mà vẫn không lấy được giải, vậy năm nay anh ba lần bị quần trào (*) rồi.” (*) quần trào: ngôn ngữ mạng nghĩa là một làn sóng giễu cợt chế nhạo trên mạng. “…” Lục Dĩ Quyến có chút bất mãn đối với thái độ của Thích Mộng, thấy Dung Đình lại không lên tếng, cẩn thận nhắc nhở đối phương, “Cô tại sao lại không tin tưởng vào Dung ca? Kỳ thật, tôi cũng nhận được kịch bản này rồi, tôi đã xem đại khái… Nam chính này tính cách rất anh minh, diễn rất tốt, vì sao Dung ca không lấy được giải.” Thích Mộng ‘xuy’ một tiếng, “Cái này cậu phải hỏi chính Dung Đình, mệnh của anh ta rất hung, đáng đời không lấy được giải.” Lông mày của Lục Dĩ Quyến nhíu lại, rõ ràng không vui, “Này, sao cô lại nói những lời này…” “Dĩ Quyến.” Dung Đình ngồi bên cạnh cậu nghiêng đầu, dùng ánh mắt ngăn lại lời nói của Lục Dĩ Quyến, “Thích Mộng có lý của cô ấy.” Lục Dĩ Quyến khẽ giật mình, có phần không rõ là Dung Đình ngăn cản đến cùng là bảo vệ Thích Mộng, hay là có nguyên nhân khác muốn giải thích cho cậu sau. Nhưng mà, chính trong giây lát thất thần này, Dung Đình đã lần nữa đối diện với ánh mắt của Thích Mộng, “Quần trào cũng đã quen rồi, nhưng mà không muốn làm liên lụy Cao Tư Nguyên, kịch bản tốt như vậy, tại vì tôi mà bị rớt thật không đáng.” “Cái này anh không cần lo lắng.” Thích Mộng nhún vai, “Ông ấy đã dám mời anh, chắc chắn phải làm tốt công tác chuẩn bị, nên anh có thể giành được thì nên giành, ông ấy có đường lui của mình… Anh đừng xem nhẹ Cao Tư Nguyên, người này cực kỳ khôn khéo.” Đã nhận được câu trả lời như vậy, Dung Đình cũng không nghi kỵ gì khác, anh hít sâu một hơi, tiếp nhận lời mời này, “Vậy cô xem rồi sắp xếp đi, tìm thời gian gặp mặt với đạo diễn Cao, xem thử có cần phải diễn thử hay không, tốt nhất là xác định xong lịch trình của năm nay luôn.” Thích Mộng chớp chớp hai hàng lông mày, “Gấp như vậy? Xem ra anh định đi theo con đường thương mại?” Dung Đình gật đầu, “Đã không lấy được giải thưởng còn có thể không kiếm tiền sao? Dù sao cũng phải lấy được một cái gì đó chứ.” Thích Mộng nhịn không được sảng khoái cười ha hả, “Vậy không bằng anh trở về quay phim truyền hình, với nhân khí bây giờ của anh, kiếm tiền bằng quay phim truyền hình khẳng định nhanh hơn.” Thích Mộng vừa cười vừa cầm máy tính xách tay của mình ra, lướt lướt ghi ghi chút một chút mới quay lại chủ đề chính, “Anh đã muốn diễn ‘Đan tâm’ thì gần đây sẽ phải vất vả một chút… Một mặt là phía truyền thông bên kia, gần đây có một vài bài viết quá kích, chủ yếu đều nói là anh không được như ý, sự nghiệp xuống dốc, bị công ty đóng băng… Dù sao diễn xong ‘Vui như lên trời’ anh cũng không có bộ nào mới. Những chuyện này cũng dễ xử lý, chăm chỉ đi phỏng vấn là được… Nếu như không phải anh vẫn còn trẻ, tôi nghĩ anh có thể lên ‘Đường nghệ thuật’ kể chuyện xưa được rồi.” ‘Đường nghệ thuật’ là một chương trình đối thoại của đài truyền hình của quốc gia, người được phỏng vấn phần lớn là những người đang biểu diễn, ca hát ở các phương diện, có được những thành tựu đáng chú ý trong giới nghệ thuật. Dùng giật gân, lấy nước mắt của người xem là chủ yếu. Dung Đình mặc kệ Thích Mộng giễu cợt, không có ý cãi lại. “Còn về phương diện khác chính là vấn đề trên mạng. Chuyện fan xin lỗi đối với tiểu chuồn chuồn tạo ra ảnh hưởng rất lớn, hôm qua tôi đã liên hệ với người phụ trách diễn đàn của anh. Hiện tại fan ở trong đó tranh cãi rất dữ dội, có người cảm thấy anh đối với fan rất quá đáng, đối với các họ không đủ tôn trọng. Những người này hình như vẫn còn là trẻ con, còn lại là fan lâu năm, các cô ấy dĩ nhiên ủng hộ quyết định của anh, nhưng bởi vì chuyện ngoài ý muốn trong lần đón máy bay này làm cho những fan lâu năm cũng cảm thấy, từ này về sau hoạt động của fan có thể sẽ bị hạn chế, fan mới và học sinh không cho phép tham gia, nhưng rất nhiều người không tán thành.” Dung Đình nhíu mày, “Hạn chế cũng không quá tốt đúng không? Lần này chủ yếu vẫn là ngoài ý muốn…” Thích Mộng hùa theo, “Đúng vậy, nhưng mà cô nàng phụ trách hiện tại bởi vì đau lòng, đâm ra sửa chữa quá mức, hôm qua tôi mới nói đơn giản hai câu, bởi vì là không quen, cho nên cô ấy cũng không nghe tôi mấy, tôi với fan của anh tạo ra mâu thuẫn cũng không tốt, cho nên, có hai việc cần làm… Thứ nhất, anh dùng điện thoại của tôi, nói chuyện với người phụ trách một lần, nói rõ ràng lập trường của mình. Thứ hai, sắp tới, khi tiếp nhận những vai diễn thương mai, tôi sẽ sắp xếp fan meeting, anh chính miệng nói với đại đa số fan ý nghĩ của mình một lần nữa, trấn an tâm tình của fan, mọi người trên diễn đàn weibo sẽ chuyển đạt lời của anh.” “Không có ý kiến khác.” “Ok, tôi đi sắp xếp.” Lục Dĩ Quyến nghe hai người nói chuyện với nhau, thật sự không tìm được cái gì liên quan đến cậu. So với Thiệu Hiểu Cương khúm núm trước Dung Đình, Thích Mộng này dĩ nhiên có nhiều tính toán hơn, đương nhiên thái độ cũng mạnh mẽ hơn không ít. Cậu có chút không quen nhìn thấy Dung Đình bị người khác ra lệnh, trong lòng cũng không thoái mái, chuẩn bị đứng dậy rời đi. Nhưng mà, cậu vừa đứng lên, Thích Mộng đột nhiên ngẩng đầu, “Ngài Lục… À không, Dĩ Quyến, đừng vội, vẫn còn chuyện của cậu đây.” “Chuyện gì?” “Cậu ngồi đi”. Thích Mộng nghiêm trang bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quyến rũ, “Tôi không thích ngẩng đầu nói chuyện với người khác. Dung Đình, anh bảo cậu ấy ngồi xuống đi.” Dung Đình quả nhiên nghe lời, đưa tay vỗ xuống eo của Lục Dĩ Quyến, “Đừng có chạy lung tung, tới đây ngồi.” Lục Dĩ Quyến rối rắm một chút. Mặc dù cậu có chút không chấp nhận được giọng điệu lúc nóng lúc lạnh của Thích Mộng, nhưng vì mặt mũi của Dung Đình, đành phải ngồi xuống lần nữa. Thích Mộng đắc ý đến mức mắt cũng cong lên, nhưng mà cũng chỉ trong chớp mắt. Cô rất nhanh liền đem đề tài chuyển về chuyện chính, “Hiện tại vấn đề gần nhất với chúng ta là weibo hắc cậu. Tuy nhiên theo lẽ thường mà nói, loại này chúng ta không cần đáp trả, nhưng sớm muộn gì anh cũng sẽ theo dõi weibo của Lục Dĩ Quyến, một khi trong danh sách theo dõi của anh thêm cậu ấy, những người trên mạng sẽ cho rằng đây biểu hiện chốt dạ của anh…” Cô dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Dung Đình, “Như vậy, lúc này chúng ta trước tiên thảo luận xem chuyện này xử lý như thế nào. Anh không định giải thích một chút sao? Vì sao không theo dõi Lục Dĩ Quyến?” Ngay khi câu nói của Thích Mộng kết thúc, Lục Dĩ Quyến cũng có suy nghĩ mong chờ, đợi đáp án của Dung Đình. Hầu hết con người đều có những đôi mắt khác nhau, màu mắt của Lục Dĩ Quyến rất sâu, đôi mắt đen nhánh, sáng trong giống như có thể chứa được ánh sáng. Dung Đình chỉ liếc qua dư quang ở đáy mắt, liền nhanh chóng thay đổi ánh mắt, không đối mặt cùng Lục Dĩ Quyến. Muốn anh nhìn vào mắt của Lục Dĩ Quyến mà nói dối, anh không làm được. “Ừ, lúc trước quên.” Dung Đình không ngừng lại quá lâu để nói ra ‘nguyên nhân’ của anh. Mà dường như là trong nháy mắt đó, ánh sáng trong mắt Lục Dĩ Quyến mờ đi. Cậu đột nhiên có cảm giác bị đè nén không nói ra được, rồi lại tự giận mình bụng dạ hẹp hòi. Cậu cũng thấy tận mắt Dung Đình làm việc vất vả, vì đuổi kịp tiến độ, anh từng phải ở lại đoàn phim quay cả đêm cả ngày, căn bản không có thời gian ôm điện thoại tự hỏi nên follow weibo của ai. Nhưng một chữ ‘quên’ hời hợt của Dung Đình lại làm cậu cảm thấy tủi thân chưa từng có. Thích Mộng dường như cũng có chút ngoài ý muốn với câu trả lời của Dung Đình, ánh mắt mang theo vài phần băn khoăn, do dự nhìn Lục Dĩ Quyến, nửa ngày sau mới mở miệng, “Được rồi… Tôi cũng không nghĩ đến là nguyên nhân như thế… Bây giờ tốt nhất là chúng ta nên thống nhất một nguyên nhân khác, Weibo lộn xộn cũng không cần để ý tới, chúng ta chỉ là phòng bị miệng lưỡi truyền thông khi đụng đến vấn đề này…” Thích Mộng lo lắng như vậy quả nhiên rất có lý, Lục Dĩ Quyến mặc dù không có ấn tượng tốt với cô, nhưng không thể không thừa nhận, Thích Mộng so với Thiệu Hiểu Cương là một người thành thục, có tầm nhìn hơn rất nhiều. Ngay ngày đầu tiên Lục Dĩ Quyến trở lại trường, Dung Đình dự buổi họp báo truyền thông của ‘Vui như lên trời’ Còn đang trong giai đoạn phỏng vấn chung, đã có phóng viên nhịn không được, hỏi Dung Đình đặt câu hỏi đầu tiên: “Dung Đình, xin chào, lần này từ Cannes trở về tơi tả, trên mạng lại truyền tin anh và ảnh đế Lục Dĩ Quyến không hợp nhau, xin hỏi có phải thế không?” Dung Đình lễ phép cười một cái, nhận mic, “Đương nhiên không phải, tôi cùng với Dĩ Quyến làm việc chung vô cùng vui vẻ, về mặt riêng tư thì chúng tôi cũng là bạn rất thân. Có khả năng mọi người sẽ cảm thấy chúng tôi sẽ có quan hệ cạnh tranh, nhưng kỳ thật hoàn toàn không phải vậy. Dĩ Quyến nhận được giải tôi cũng rất vui, tôi thấy được cậu ấy ở phim trường cố gắng, đương nhiên cũng sẽ hiểu hơn so với mọi người, cái danh ảnh đế này, cậu ấy chính bằng thực lực lấy được.” Đủ chu đáo… Nhưng mà câu trả lời cũng đủ chính thức, phóng viên dĩ nhiên không có thỏa mãn với điều đó, sau khi loạt xoạt viết bút ký, anh ta nhanh chóng truy hỏi: “Nếu anh và Lục Dĩ Quyến có quan hệ tốt như vậy, vậy xin hỏi lời đồn đãi trên mạng là anh không follow weibo Lục Dĩ Quyến là thế nào?” “Ừm, follow weibo cũng chỉ là một hình thức trao đổi, tôi nghĩ cái đó cũng không đại biểu cho quan hệ vững chắc.” Dung Đình dừng lại, ngay sau đó lấy ra nguyên nhân thoái thác mà anh và Lục Dĩ Quyến đã nhất trí, “Một phía là vì công việc của tôi khá bề bộn, không dùng weibo quá nhiều. Nhưng một phía cũng là do khứu giác của truyền thông các vị quá nhạy, nếu như tôi đột nhiên follow một học sinh của trường nghệ thuật, các vị có thể rất nhanh đoán được nguyên do… Xuất phát từ yêu cầu giữ bí mật của đoàn phim lúc ấy, tôi vẫn không follow cậu ấy, nhưng mà cái này cũng không thể nói chúng tôi dùng phần mềm liên lạc khác, tôi cảm thấy cái này không có vấn đề gì.” Đêm đó, trên weibo Kiều Tranh lộ ra ảnh chụp màn hình wexin của Dung Đình trong vòng bạn bè, trong ảnh đoạn hội thoại của người khác đều bị làm mờ, chỉ để lại tương tác giữa Dung Đình và Lục Dĩ Quyến. Dung Đình ở trong vòng bạn bè đăng một bài viết: “Chuẩn bị đi Pháp một chuyến, các quý ông quý bà có cần mang hộ gì không?” Một người có ava là đầu của con Husky bình luận ở dưới: “Xin hãy đem cho em một tá LV!!!” Dung Đình: “Lục phu nhân, lúc đó mua ít một cái thì đừng về nước.” Husky: “Than bùn!! Là em mắt mù.”(*) (*) Than bùn, từ ngữ mạng trung quốc, đồng âm với từ em gái ngươi, một câu chửi. Kiều Tranh không chỉ truyền ảnh chụp màn hình mà có viết một đoạn rất hóm hỉnh… “Nghe nói Dung Đình và Lục Dĩ Quyến không vừa mắt với nhau. Là người trong giới, phải nói ra tin tức, ảnh đế tân nhiệm Lục sư đệ quả thực đã chèn ép lão Dung từ lâu, liên quan đến việc sợ mua không đủ túi LV mà phải ở lại nước Pháp, hy vọng mượn danh của hai vị, tôi cũng có thể lên được hot search.” Kiều Tranh mặc dù là một diễn viên kịch nói nổi tiếng, nhưng cũng không phải là không đóng phim truyền hình, nên nhân khí cũng không tính là nhỏ, hơn nữa, còn có không ít fan trung thành với Dung Đình biết rõ hai người là quan hệ huynh đệ sắt son, cũng follow Kiều Tranh. Bởi vậy, sau khi weibo này được đăng lên, lượt share nhanh chóng tăng vọt. Những người lúc trước giúp Dung Đình vẽ tranh tuyên truyền cũng chạy tới chia sẻ: “Quyết tâm vì ảnh đế mù quyên một đồng tiền, duy trì sự phát triển của hội người tàn tật trong nước.” Câu nói đó trở thành câu nói được hưởng ứng nhiều nhất trong đêm. Weibo Kiều Tranh và video buổi họp báo cùng lúc diễn ra, trong lúc nhất thời, tin tức Dung Đình và Lục Dĩ Quyến không vừa mắt nhau cuối cùng đã được ép xuống hoàn toàn. Mặc dù là nam chính của sự kiện này, nhưng lại hoàn toàn không ra mặt, thậm chí cuộc sống của Lục Dĩ Quyến cũng không xảy ra ảnh hưởng gì, hoàn toàn trở về cuộc sống trong trường học. Ngày đầu tiên cậu xuất hiện trong lớp học, cả lớp hoàn toàn bùng nổ, so với các nam sinh, hoặc vì Lục Dĩ Quyến nhận giải mà hâm mộ, hoặc vì đề tài đồng tính mà cảm thấy không tự nhiên, các nữ sinh thì nhất trí biểu hiện sự cuồng nhiệt đối với Lục Dĩ Quyến. “Ngọa tào, Lục Dĩ Quyến ảnh chụp trên thảm đỏ của cậu quả thật quá đẹp trai!!! Người tạo ra danh tiếng áp đảo cả Dung Đình!” “Ảnh đế!! Mẹ trứng (*),mau nói cho tôi biết trong lời cảm tạ của cậu có nói tới tên tôi không không! Ảnh đế, bây giờ tôi làm nữ nhân của cậu vẫn còn kịp!” (*) mẹ trứng: Một từ chửi của trung quốc, có người gần giống với em gái ngươi. Bị một đám nữ hán tử không có tiết tháo trong lớp học vây lại, Lục Dĩ Quyến đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, đại khái đây mới thật sự là khói lửa nhân gian, những bình luận trên weibo nào là Tiểu ảnh để thật đáng yêu, Tiểu ảnh để thật nghiêm túc…hẳn chỉ tồn tại ở thế giới 2D =.= Cậu đợi cho tiếng thét chói tai của mọi người giảm bớt, mới mở miệng: “Nhận giải đơn thuần chỉ là ngoài ý muốn… Nhưng mà lão tử đã đắc đạo thành tiên, tự nhiên muốn mang những con gà, con cẩu các ngươi thăng thiên theo. Mặc dù biết các người cũng sẽ có những người là fan thiếu não, nhưng mà lão tử đã nhờ Dung Đình ký tên trên postcard cho các ngươi, bối cảnh chính là poster phim của hai người bọn ta được in ra…” Nói xong, cậu đem túi trên vai chuyển đến trước ngực, “Xin mọi người bỏ qua việc người hôn Dung Đình là ta, vì phòng ngừa bị các ngươi tan học đánh chết, ta để cho Dung Đình trên mặt ta ghi tên của mỗi người, hy vọng các vị hạ thủ lưu tình.” Vất vả lắm các nữ sinh mới yên lặng được một chút giờ lại hét loạn lên. Lục Dĩ Quyến bất đắc dĩ nở nụ cười, từ trong túi lấy ra postcard đã chuẩn bị sẵn, lần lượt chia cho mọi người. Quả nhiên, mỗi tấm postcard không chỉ có chữ ký của Dung Đình, có có tên bạn học của Lục Dĩ Quyến cùng với một câu chúc đơn giản. Mỗi người nữ sinh nhận được postcard dường như đều lập tức hưng phấn lên, gào khóc không ngừng. ” A a a, mình là học tập thành công, NM được nam thần chiếu sáng!! Năm nay có thể nhận được học bổng rồi!!” “Ha ha ha ha ha ha ha minh là càng ngày càng đẹp, ha ha ha ha nam thần chờ một ngày đẹp trời em gả cho anh a!!!!!” “…Vì cái quái gì của mình lại là bình an? Nam thần sợ mình chết mất??? Rời khỏi mình không sống nổi??” “Run rẩy đi phàm nhân, Dung Đình viết cho mình là ra đường nhặt tiền, ha ha ha ha, cảm giác mình chuẩn bị gia nhập và tầng lớp nhà giàu ha ha ha ha…” Sau khi phát phúc lợi cho các nữ sinh xong, Lục Dĩ Quyến cũng không xem nhẹ mười vị nam sinh còn lại của lớp học. Cậu đi đến bên cạnh mấy nam sinh, vừa ngồi xuống, vừa cười giải thích: “Mình nghĩ là các cậu không thích mấy loại ký tên nà, nên ở Pháp mua vài bao thuốc về, mình cũng không hiểu cái này lắm, các cậu hút chơi.” Quan tâm đến tất cả mọi người, Lục Dĩ Quyến thở phào một cái, cậu thật sự hy vọng có thể thông qua chuyện như vậy, chia sẻ niềm vui sướng khi nhận giải với mấy người bạn bên cạnh mình. Ngồi lại ví trí quen thuộc, trở về phòng học tràn ngập ánh mặt trời, Lục Dĩ Quyến có cảm giác mình vẫn là người vì giấc mộng đạo diễn mà phấn đấu. “Đồng độ sinh” chỉ là một việc nhỏ xen vào, nhận giải thưởng cũng chỉ là ngoài ý muốn. Cậu hy vọng hết thảy mọi thứ đều có thể trở về quỹ đạo. Nhưng mà… Không để Lục Dĩ Quyến ngồi quá lâu, Tôn Hào sau lưng vỗ xuống vai cậu, “Lục Dĩ Quyến, thuốc cũng không cần, chúng mình cũng không phải là hút không nổi, cậu lấy về đi.” “A?” Lục Dĩ Quyến có chút ngoài ý muốn, “Cậu khách khí như vậy làm gì! Có chuyện gì sao!” Tôn Hào nở nụ cười trống rỗng, “Không có ý tứ gì, chủ yếu là, chúng mình muốn thương lượng với cậu, cậu có thể chuyển ra khỏi ký túc xá không?” Lục Dĩ Quyến khẽ giật mình, “Làm sao vậy?” “Sau khi cậu nhận giải, mỗi ngày có từng đoàn kéo đến ký túc xá, còn hỏi có phải cậu là gay thật hay không, bọn mình cũng rất phiền. Mình nghĩ là cậu là ảnh đế rồi, tiền đồ rộng mở, cũng không thiếu tiền, không cần phải chen chúc trong một ký túc xá với bọn mình. Cậu chọn một ngày, mọi người cùng giúp đỡ cậu dọn ra ngoài sống.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]