Một câu, để sắc mặt Lý Tuyết lúc xanh, lúc trắng!
Diêu Lỵ Lỵ thì càng khiếp sợ nói không ra lời, thế nhưng rất nhanh bà ta kịp phản ứng, trực tiếp mở miệng: "Xem như học tiếng Pháp thì thế nào? Lý tiểu thư là tự học! Mà tôi nghe cô nói huyên thuyên, đều không có nói dễ nghe như Lý tiểu thư!"
Một câu, để Lý Tuyết càng nhíu lông mày.
Chỉ cần người có lỗ tai, đều có thể nghe được, Thi Niệm Diêu nói tiếng Pháp càng lưu loát hơn cô ta.
Nhưng Lý Tuyết không nhận thua!
Cô ta ho khan một tiếng, mở miệng cười: "Trách không được tiếng Pháp Thi tiểu thư trôi chảy như thế, hóa ra là học chuyên nghiệp. Thật sự múa rìu qua mắt thợ, tôi chỉ tùy tiện học được vài câu, tôi còn học được vài câu tiếng Nhật."
Nói đến đây, cô ta quay đầu nhìn về phía phục vụ viên đồ Pháp, mở miệng nói: "Tôi nhớ được, mấy người có đầu bếp Nhật Bản, ông ấy là người giỏi, gọi ông ấy lên."
Phục vụ viên khẽ gật đầu, liền đi ra ngoài.
Một lát sau, đầu bếp Nhật Bản đi đến, trông thấy mấy người, đầu tiên là cúi đầu, sau đó dùng tiếng Nhật nói một câu: "Chào mọi người."
Lý Tuyết liền dùng tiếng Nhật đơn giản, bắt đầu giao lưu với người Nhật Bản, khoe khoang chính mình, thuận tiện còn nói cho Diêu Lỵ Lỵ: "Vị đầu bếp này nói, cá ở nhà hàng họ, đều dùng cá còn sống tươi mới nhất cắt miếng, cam đoan khẩu vị rất tươi ngon."
Lúc này Diêu Lỵ Lỵ mới lên tiếng: " Lý tiểu thư, thì ra cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577702/chuong-1031.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.