Để Mạc Tây Thừa cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, cho nên anh cúi thấp đầu xuống, tiếp tục mở miệng: "Vâng."
Mạc phu nhân nhìn anh, trong ánh mắt hiện lên một vòng phức tạp.
Đây chính là thứ khiến cho tiểu tam có thể quang minh chính đại xuất hiện trong sinh hoạt của bà.
Bà sinh cho chồng một đứa con trai, đứa con trai này so với con mình còn xuất sắc hơn.
Theo lý thuyết, bà hẳn là phải chán ghét anh.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, trông thấy anh, bà lại cảm thấy không chán ghét nổi.
Nhỏ như vậy, mềm như vậy.
Cũng giống như Mạc Chấp của bà, để cho người ta cảm thấy lòng mềm xuống.
Thế nhưng, từ từ trưởng thành, đứa bé này càng ngày càng ưu tú, không biết lúc nào Mạc Chấp đã cách biệt.
Tâm tư cả nhà, đều là kiêng kỵ đứa bé này.
Về sau, bà và anh nói chuyện một lần.
Sau đó, anh liền tiến vào giới diễn viên, dời xa Mạc gia, qua nhiều năm như vậy.
Đứa bé này, so với mẹ mình, càng để cho người cảm thấy dễ chịu.
Bà buông tầm mắt, từ từ mở miệng: "Mục đích ta tới đây, cậu hẳn là biết."
Mạc Tây Thừa gật đầu: " Phu nhân yên tâm. COn đáp ứng phu nhân, sẽ không nhúng tay công ty Mạc gia."
Mạc phu nhân khẽ gật đầu: " Ta tin tưởng con có thể nói được làm được."
Mạc gia, là của Mạc Chấp.
Một con riêng như anh, có tư cách gì kế thừa tài sản?
Rõ ràng đây là đạo lý, nhưng hết lần này tới lần khác, nhìn đứa nhỏ này hoá trang một thân cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577688/chuong-1013.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.