Nhất là vừa rồi, ánh mắt Lương Xuyên thiếu gia, khiến bọn họ hoảng sợ đến chân mềm nhũn?
Thẩm Tử Hào dùng sức đập cửa trong phòng, chờ trong chốc lát, mới nghe phía ngoài truyền đến giọng nói lạnh lùng: "Im miệng, ồn ào quá."
Thẩm Tử Hào nghe thấy giọng nói này, rất muốn lệ rơi đầy mặt.
Lòng tràn đầy cảm động, lòng tràn đầy ấm áp, lại thêm tràn đầy thân thiết.
Sau đó, cậu ta liền nghe được anh mở miệng: " chìa khoá."
Chợt, tiếng quản gia ấp úng: " Đại, đại thiếu gia, cái này, chìa khoá không ở chỗ tôi "
Thẩm Tử Hào vội mở miệng: "Ở chỗ Mai Phượng!"
Lời này vừa nói, tiếng Mai Phượng truyền tới: " Thẩm Lương Xuyên, nơi này là Thẩm gia, không phải nơi cậu có thể còn rỡ! Chìa khoá thật sự ở chỗ tôi, tôi sẽ không cho cậu!"
Thẩm Tử Hào tức giận tới ngực chập trùng.
Nhưng Thẩm Lương Xuyên lại đạm mạc mở miệng: "Vậy cậu tránh ra."
Thẩm Tử Hào sững sờ, lui về sau một bước.
Chợt liền bịch một tiếng!
Cửa phòng mở ra.
Nơi cửa hỗn độn, cậu ta liền thấy trong tay Thẩm Lương Xuyên mang theo một cái bình chữa cháy, phách lối ném sang bên cạnh, sau đó cau mày, phủi tay.
Anh không có vào cửa, chỉ đứng ở đó.
Lại giống như có ánh sáng vạn trượng, từ phía sau anh bắn ra.
Hốc mắt Thẩm Tử Hào ê ẩm, cậu ta nỗ lực hít sâu một chút, muốn điều chỉnh tâm tình.
Thế nhưng còn không có đi ra ngoài, liền nghe thấy Thẩm Lương Xuyên nói: "Còn dự định, để cho tôi đi vào mời cậu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577624/chuong-945.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.