Hạ Noãn Noãn nghe nói như thế, nhất thời ngây ngẩn cả người, cô kinh ngạc mở miệng hỏi thăm: "Cha, cha nói cái gì?"
Cha Hạ tiếp tục mở miệng: "Ta nói, ta gọi! Có hàn huyên hai cậu với dì Mai của con, ta bảo bà ấy nói cho con chúng ta bình an, bà ta còn đồng ý."
Hạ Noãn Noãn trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Cha Hạ gọi điện cho Mai Phượng sao?
"Cha gọi lúc nào?"
"Sau khi đưa tin bão, ta biết con sẽ lo lắng, lúc ấy liền lập tức gọi điện thoại cho con!"
Lời cha Hạ rơi xuống, Hạ Noãn Noãn liền siết chặt tay.
Cô cắn môi: "Cha, con đã biết." (@@các bạn có thấy nó sai sai không, ad dịch rõ ràng là ra sân bay đón, sao h lại gọi điện thoại)
Cúp điện thoại, Hạ Noãn Noãn ở trong phòng nghĩ, càng tức giận.
Cô ở đây sốt ruột vì cha mẹ, về đến nhà hỏi thăm Mai Phượng cha mẹ có gọi điện thoại đến hay không, lúc ấy bà ta trả lời như thế nào?
Bà ta nói không có!
Đây chính là cái gọi là không có sao?!
Hạ Noãn Noãn hít thở sâu mấy hơi, đến cùng vẫn nuối không trôi, trực tiếp xông ra ngoài.
Trong phòng khách, Mai Phượng đang xem phim truyền hình.
Hạ Noãn Noãn đi tới trước mặt của bà ta, nhìn bà ta chằm chằm: "Dì Mai."
Mai Phượng ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, lại tiếp tục nhìn vào TV: "Noãn Noãn, sao vậy?"
"Dì Mai, rốt cuộc cha con có gọi điện thoại đến hay không?"
Cuối cùng Mai Phượng dời ánh mắt lên trên người của cô.
Giờ này khắc này, toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577602/chuong-920.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.