🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hạ Noãn Noãn hơi sững sờ, giọng nói này quá quen thuộc, dù là cách hệ thống, kỳ thật có chút biến âm trong hiện thực.
Thế nhưng Hạ Noãn Noãn và Kiều Luyến đã gọi điện thoại nhiều lần, lập tức nghe được, đây là tiếng Kiều Luyến!
Cô lập tức quay đầu, hỏi cậu thanh niên kia: " Cậu xem người nào phát sóng trực tiếp?"
"Luyến..."
Nói còn chưa dứt lời, điện thoại di động Hạ Noãn Noãn vang lên, cắt ngang lời cậu thanh niên.
Hạ Noãn Noãn nhíu lông mày, cúi đầu cầm điện thoại di động lên, đang định tiếp tục hỏi thăm cậu nhóc tới chuyện liên quan tới Kiều Luyến, khi nhìn thấy dãy số trên điện thoại, dừng một chút.
Bời vì, trên điện thoại không là người khác, mà là chú của mình.
Chút rất ít khi gọi điện thoại cho cô, giờ phút này gọi điện thoại tới, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì rồi hả?
Cô nghĩ tới đây, liền nghe điện thoại, chợt nghe tiếng lo lắng của người chú: "Noãn Noãn, cha mẹ con gọi điện thoại báo bình an cho con chưa?"
Hạ Noãn Noãn sững sờ, "Bình an gì?"
"A, con còn không biết sao? Bão đổ bộ rồi! Năm nay bão càng lớn hơn mọi năm, nhà trong thành phố X gần như sụp đổ hơn phân nửa! Còn có cây cối sụp đổ, đè chết rất nhiều người không nguyện ý rời đi! Đến bây giờ thống kê ra sổ tử vong, đã có mười người rồi! Ta gọi điện thoại cho cha mẹ con, làm sao cũng không gọi được! Ai, lúc biết thông báo về bão, ta đã gọi điện thoại cho bọn họ, để bọn họ đi lánh nạn, hai người kia cũng không nghe..."
Câu nói kế tiếp, Hạ Noãn Noãn đã nghe không được.
Cô chỉ cảm thấy giống như là một sấm sét, bổ vào bên tai: "Chú, chú nói cái gì?"
Thành phố X, đúng là nhà bọn họ!
Mà chỗ cha mẹ ở, lại là bờ biển, bời vì Thẩm Tử Hào mua nhà cạnh biển!
Như vậy.. Nguy hiểm nhất rồi!
"Noãn Noãn, nếu như cha mẹ con điện thoại cho con, nhất định con phải báo cho ta biết."
"Được." Hạ Noãn Noãn nóng nảy cúp điện thoại, hai tay run run, gọi điện thoại cho cha mẹ, thế nhưng điện thoại thế nào cũng không thông, nhắc nhở cô là đối phương không có tín hiệu.
Tâm Hạ Noãn Noãn lập tức hoảng loạn.
Cô cầm lấy điện thoại, bắt đầu quan sát tin tức về bão.
Bão năm nay, càng thêm mãnh liệt.
Mà chỗ xấu nhất bị gió cuốn, chính là tiểu khu cha mẹ ở lại!
Nghe nói, cây già một trăm năm trong đó, đều bị nhổ tận gốc! Trực tiếp đổ vào nhà, gây vô số vết thương!
Tay Hạ Noãn Noãn, lập tức trở nên băng lãnh.
Hạ Diệp Hoa trông thấy bộ dạng của cô, trực tiếp mở miệng: "Chuyện gì xảy ra?"
Hạ Noãn Noãn ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn Hạ Diệp Hoa: "Mẹ, làm sao bây giờ, cha mẹ con làm sao bây giờ..."
Hạ Diệp Hoa lập tức nhíu lông mày, mở miệng nói: "Mau gọi Tử Hào trở về!"
Nước mắt Hạ Noãn Noãn lại lăn xuống: " Hôm nay Tử Hào ra khỏi nhà! Xuất ngoại! Hiện tại thời gian này, hẳn là ở trên máy bay!"
Hạ Diệp Hoa nóng nảy nhìn cô, vỗ vỗ lưng cô: "Không nên gấp gáp, bão nói khá xấu, thế nhưng kỳ thật hàng năm chết không có bao nhiêu người. Mà quốc gia đã sớm có chỗ đề phòng, con không nên gấp gáp..."
Nói đến đây, Hạ Diệp Hoa mở miệng: " Mau, về nhà chờ cha mẹ con!"
-
Cùng lúc đó, Thẩm gia.
Mai Phượng đang xem ti vi trong phòng khách, điện thoại nhà đột nhiên vang lên.
Bà ta đi qua nghe, đối diện truyền đến tiếng động vang dội, xen lẫn tạp âm: "Alo, thân gia sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.