Tử Xuyên, thật xin lỗi.
Cho tới bây giờ em cũng không biết, chính mình của tám năm trước tùy hứng, sẽ tạo thành hậu quả như vậy.
Em cũng cho tới bây giờ không biết, những năm này, anh thay em gánh chịu nhiều như vậy.
Tử Xuyên, em yêu anh.
Em không nguyện ý tình yêu của chúng ta, đối với anh mà nói, thành một loại gánh vác.
Em cũng cách nào đối mặt với phần tình yêu này, bời vì đây đối với Mạc Vô Tâm mà nói, là không công bằng.
Tử Xuyên, không gặp lại.
-
Một bức thư ngắn ngủi, Thẩm Lương Xuyên lại giống như thế nào cũng xem không hiểu, dùng sức nhìn chằm chằm tờ giấy kia.
Ánh mắt của anh giống như là muốn xuyên thấu tờ giấy kia, nhìn thấy nội tâm tiểu Kiều.
Ạnh nắm chặt tay, nỗ lực điều chỉnh hô hấp, thế nhưng cả người vẫn không thể khống chế rét run.
Ánh mắt anh, dần dần mơ hồ.
Cuối cùng dừng lại câu nói sau cùng.
Tử Xuyên, không gặp lại.
Giống như năm đó, anh gọi điện thoại cho tiểu Kiều.
Tiểu Kiều, không gặp lại.
Sau đó, bọn họ liền thật sự là tám năm không có liên hệ!
Mà lần này, tiểu Kiều không gặp lại, lại là bao nhiêu năm?
Anh nỗ lực hít vào một hơi thật sâu, lại vẫn không cách nào ức chế nội tâm bi thương và khổ sở...
Trong phòng nhất thời không có người nói chuyện.
Hạ Diệp Hoa không biết lá thư này viết cái gì, chờ đến khi Thẩm Lương Xuyên xem xong, bà liền không nhịn được tiến lên, muốn nói chuyện.
Thế nhưng vừa muốn nói gì, lại bỗng nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577587/chuong-905.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.