Nghe được hai chữ chuyển phát nhanh, tròng mắt Thẩm Lương Xuyên co rụt lại.
Anh nhìn về phía nhân viên đưa hàng, ánh mắt rơi vào thẻ làm việc, xem ra là nhân viên chính thức.
Lúc anh đang suy nghĩ, Kiều Luyến liền đỡ Hạ Diệp Hoa đi ra.
Một bên khác, Thẩm Tử Hào đã đỡ Mai Phượng lên xe, đang định đi qua một bên khác, tiến vào ghế lái, Hạ Diệp Hoa chợt mở miệng: "Tử Hào."
Bước chân Thẩm Tử Hào dừng lại.
Cậu ta không quay đầu lại, không biết nên đối mặt với Hạ Diệp Hoa làm sao.
Nếu như Hạ Diệp Hoa lại nói xấu Mai Phượng, cậu ta nghe, vẫn phản bác sao?
Đang suy tư, liền nghe thấy Hạ Diệp Hoa mở miệng: "Chúng ta đã rút đơn kiện rồi."
Một câu rơi xuống, để thân thể Thẩm Tử Hào bỗng dưng cứng đờ.
Cậu ta không thể tin quay đầu, nhìn về phía Hạ Diệp Hoa, chỉ thấy Hạ Diệp Hoa bình tĩnh nhìn mình: "Sáng sớm hôm nay, liền rút đơn kiện rồi."
Câu nói kia của bà, là trước khi Mai Phượng đến, đã rút đơn kiện.
Cho nên, căn bản bà không có nghĩ thiết kế Mai Phượng!
Tròng mắt Thẩm Tử Hào hơi híp, quay đầu nhìn về phía Mai Phượng ở trong xe.
Sắc mặt bà ta tái nhợt, cả người cóng đến phát run, nhìn vô cùng đáng thương.
Ánh mắt Thẩm Tử Hào trầm xuống, mím môi.
Câu ta không biết nói cái gì, sau cùng chỉ có thể mở miệng: "Mẹ, cám ơn."
Hạ Diệp Hoa lại lắc đầu, một lúc sau mới mở miệng: "Ta hi vọng, con có thể trở thành một người chính trực, làm rõ sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577494/chuong-812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.