Tống Thành liền cúi thấp đầu xuống: "Có đôi khi, bệnh nhân cần một tâm tình tốt. Huống hồ anh không nói cho bọn họ, tương lai chuyện quá đột ngột, bọn họ cũng sẽ khó mà tiếp nhận."
Cuối cùng Thẩm Lương Xuyên ý thức được cái gì: " Cậu đang nói cái gì đấy?"
Tống Thành hai mắt lưng tròng ngẩng đầu: " Ánh Thẩm, nói đi, anh mắc phải bệnh gì, muốn tránh chị kiều và phu nhân, tự mình gặp bác sĩ? Trong bệnh viện không có cách nào trị liệu sao? Muốn tìm bên ngoài?..."
Thẩm Lương Xuyên:...
Khóe miệng Thẩm Lương Xuyên giật một cái, một lúc sau mới đứng lên: " Cậu có thể ngậm miệng."
Sau đó, anh nhìn về phía bác sĩ gia đình: " Giúp tôi lấy chút thuốc ngủ."
Tống Thành:... Cho nên, anh ta hiểu lầm cái gì sao?
-
Kiều Luyến tỉnh lại, Thẩm Lương Xuyên không ở bên người.
Sắc trời đã sáng rõ, hôm nay khó có khi ánh nắng tươi sáng, sương mù cũng không nghiêm trọng.
Cô rời giường rửa mặt, xuống lầu thì thấy được Hạ Diệp Hoa đang xem báo, Kiều Dịch thì an tĩnh đọc sách.
Cô liền lên tiếng chào với Hạ Diệp Hoa.
Hạ Diệp Hoa mở miệng: "Hôm qua ngủ không ngon sao?Lúc Lương Xuyên rời đi nói, không nên gọi con, để con ngủ tiếp."
Kiều Luyến lập tức nở nụ cười, "Vâng."
Ăn bữa sáng, đã mười một giờ trưa.
Thẩm Lương Xuyên trở về rồi.
Hạ Diệp Hoa và Kiều Luyến trông thấy anh, đều có chút kỳ quái: "Làm sao cái giờ này đã trở về rồi hả? Công việc không vội sao?"
Kỳ thật, căn bản cũng không có công việc gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577485/chuong-803.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.