Nói còn chưa dứt lời, giống như đột nhiên ý thức được cái gì, tròng mắt co rụt lại, tiếp tục mở miệng: "Là của tôi."
Anh trực tiếp buông đũa xuống, đi đến bên thím Lý, vươn tay nhận lấy đồ chuyển phát nhanh: "Tôi đi xem một chút."
Sau đó liền lên lâu.
Nhìn bóng lưng của anh, Kiều Luyến rũ mắt xuống.
Thẩm Lương Xuyên... Đến cùng sao vậy?
-
Thẩm Lương Xuyên cầm chuyển phát nhanh, đi lên trên lầu.
Anh tiến vào thư phòng, dùng cây kéo cắt bỏ hộp, sau đó lấy từ trong đó ra một cái thẻ.
Trên thẻ, vẫn là câu nói kia như cũ: Xuyên tử, chào cậu.
Xuyên tử...
Lại là cậu ấy.
Mạc Vô Tâm.
Thẩm Lương Xuyên thống khổ nhắm mắt lại.
Trong lòng của anh nôn nóng, mang theo một loại cảm xúc sắp nổ tung.
Ba ngày không có ngủ, đối với người nào tới nói, đều là một loại tra tấn.
Mà dù biết rõ cái này là của người khác âm mưu, anh lại không có cách nào ức chế loại cảm giác áy náy kia.
Giống như là một hạt giống, phát mầm ở tỏng lòng anh, chậm rãi mọc ra một gốc mầm non, khi anh phát hiện, cũng không cách nào ngăn cản nó trưởng thành được.
Thẩm Lương Xuyên hít vào một hơi thật sâu, nỗ lực để cho mình bình phục lại.
Sau đó, anh đem tấm thẻ kia, ném vào sọt rác bên cạnh.
Anh đứng lên, lúc đứng lên, cảm giác trước mắt hoa lên, đồ vật trước mặt thành bóng chồng.
Đây là phản ứng thiếu ngủ cực độ.
Thẩm Lương Xuyên đứng yên tại chỗ hít thở sâu mấy lần, lúc này mới đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577479/chuong-797.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.