Một câu rơi xuống, ánh mắt Hạ Diệp Hoa nhất thời sáng lên: "Con nói đi, con nói đi, chuyện con muốn ta làm, sao có thể phiền chứ? Có phải hôn lễ các con, cần ta hỗ trợ? Không có vấn đề! Muốn ta làm gì đều được!"
Nghe nói như thế, Thẩm Tử Hào ho khan một tiếng: " Chuyện hôn lễ, không có gì, dì Mai đều chuẩn bị xong. Cái kia..."
Cậu ta ngẩng đầu nhìn Hạ Diệp Hoa một chút, có chút do dự.
Trông thấy bộ dạng của cậu ta, trong lòng Kiều Luyến cũng nhấc lên, làm cho Thẩm Tử Hào đều nói không ra miệng, khẳng định không phải chuyện gì tốt.
Quả nhiên, một giây sau, liền nghe thấy Thẩm Tử Hào mở miệng: "Có thể rút đơn kiện về không, ngày ấy cha tôi... Là bị chọc tức, không phải cố ý."
Một câu, để Hạ Diệp Hoa kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Kiều Luyến càng nhướng mày.
Thẩm Tử Hào còn muốn nói điều gì, Hạ Noãn Noãn đứng lên: " Tử Hào..."
Thẩm Tử Hào sững sờ, quay đầu.
Hạ Noãn Noãn mở miệng cười: "Hôn lễ của chúng ta, kỳ thật còn hơn mười ngày."
Nói một cách khác, xem như tòa có tuyên án gì, cũng sẽ không chậm trễ hôn lễ bọn họ.
Thẩm Tử Hào nhíu lông mày: "Thế nhưng dù sao có chút xúi quẩy. Đi qua tòa án, người của hào môn đều biết, mặt mũi cah tôi cũng không còn."
Cậu ta nghĩ tới buổi sáng hôm nay, dáng vẻ của cha sầu mi.
Về sau dì Mai cũng than thở, gần sang năm mới, bầu không khí trong nhà không tốt lắm.
Dì Mai nói cho cậu ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577475/chuong-793.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.