sau khi anh và Mạc Vô Tâm nhận biết trong hiện thực,thường xuyên gặp mặt.
Mạc Vô Tâm biết tên thật anh là Thẩm Lương Xuyên, lúc này mới cười vỗ vỗ bờ vai của anh: "Cậu biết danh tự của cậu, ở nhà chúng tôi, sẽ xưng hô như thế nào không?"
Thẩm Lương Xuyên lắc đầu.
Mạc Vô Tâm cười: "Xuyên tử! Ai u, cùng với Tử Xuyên, trực tiếp trái ngược, ha ha, Xuyên tử..."
Từ đó về sau, cậu ấy thường xuyên gọi anh Xuyên tử.
Cái tên này, mặc dù là mình cậu ấy xưng hô, nhưng người trong chiến đội, biết cũng không ít.
Cho nên, không thể căn cứ một cái thẻ, đã cảm thấy là Mạc Vô Tâm!
Thẩm Lương Xuyên bình tĩnh nhìn chữ cái kia, căng thẳng, bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn về phía nhân viên: "Làm phiền mấy người mau giúp tôi nhìn xem trong thức ăn ngoài này có thêm thứ gì hay không."
Những nhân viên đó liền gật đầu.
Thẩm Lương Xuyên đi ra ngoài, đi được một nửa, bỗng nhiên quay đầu, vươn cánh tay: "Kiểm tra từ trong thức ăn không dễ, thế nhưng là từ trong máu, lại tương đối nhanh."...
Từ khi đi khỏi khi kiểm tra, Thẩm Lương Xuyên đứng trên đường phố.
Một trái tim giống như chìm xuống đáy nước, là anh sơ suất.
Trong máu của anh, bị tra ra được chút thuốc kích thích.
Đối với thân thể không có tổn hại, nhưng lại để tinh thần hưng phấn, trách không được mấy ngày nay ngủ không được, tâm tình cũng trở nên bực bội, anh là người tự chủ tốt, vậy mà nhiều lần đều suýt chút nữa tổn thương tới tiểu Kiều.
Nhưng, ai hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577474/chuong-792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.