Chương trước
Chương sau
Nước mắt theo khóe mắt, lăn xuống dưới.
Một giọt một giọt, nhỏ xuống bên trên bia đá.
Cô siết chặt ngón tay của mình, nhìn người từng đối với mình thật lòng, khóc không thành tiếng.
Giờ khắc này, cô hy vọng Tử Xuyên còn sống.
Dù là chuyện năm đó, là anh trêu đùa cô, cô cũng không nguyện ý biết sự thật là như thế này.
Đội trưởng ở bên cạnh, thấy bộ dạng cô khóc thê thảm, không nhịn được thở dài, ngồi xổm người xuống, giống như là đang lầm bầm lầu bầu, lại như là đang nói chuyện với anh: "Tử Xuyên, hôm nay tôi nhìn thấy tiểu Kiều rồi."
"Cô ấy hiện tại sống rất tốt, thành nữ MC nổi danh, hoàn thành huấn luyện viên của chiến đội King."
"Đúng đấy, cô ấy giống như không muốn có quá nhiều liên hệ cùng chúng ta."
"Có lẽ là bởi vì, sợ nhìn đến tôi, nghĩ đến anh mà thương tâm."
Anh ta đứng lên, vỗ vỗ mộ bia.
Một lát sau, anh ta mới thật sâu thở dài, sau đó nhìn về phía Kiều Luyến: "Cô gái, chúng ta đi thôi."
Thế nhưng lời này rơi xuống, thấy Kiều Luyến cũng không nhúc nhích.
Anh ta hơi sững sờ, liền thấy gò má cô tái nhợt, còn có ánh mắt mờ mịt, tiết lộ ra ngoài thương tâm và tuyệt vọng.
Loại thương tâm kia, để cho người ta nhìn lấy, không khỏi cảm thấy lòng siết chặt.
Ngữ khí của anh ta càng trở nên nhẹ nhàng: "Cô gái?"
Kiều Luyến không nghe được anh ta đang nói cái gì.
Dù là ánh mắt đã mơ hồ, nhưng cô vẫn lànhìn chằm chằm mộ bia.
Không thể nào tiếp thu được sự thật này.
Tử Xuyên chết rồi...
Tại sao Tử Xuyên có thể chết rồi?
Sắc trời dần dần tối, chung quanh thổi tới cơn gió lạnh lẽo.
Đội trưởng nhìn hoàn cảnh âm trầm chung quanh một chút, lại nhìn cô gái kia thương tâm đến dáng vẻ mất hồn, không nói hai lời, đưa tay đỡ cô, trực tiếp lên xe, mở xe rời đi.
Trong xe bật điều hòa, mở ra hơi ấm.
Đội trưởng nhìn chằm chằm phía trước, vừa lái xe, một bên từ kính chiếu hậu vụng trộm nhìn cô.
Cô gái giống như là mất hồn, cả người cũng lộ ra khí tức tiêu điều.
Anh ta không nhịn được mở miệng: “Cô ở chỗ nào a? Tôi đưa cô trở về?"
Lúc này Kiều Luyến mới giống như là tỉnh táo lại.
Cô nhìn chung quanh, phát hiện đã đến cách khu biệt thự của bọn họ không xa, cô lập tức mở miệng: " tTả tôi ở chỗ này đi."
Đội trưởng sững sờ, dừng xe ở bên cạnh: "Có thể chứ?"
Kiều Luyến không có trả lời, chỉ là đẩy ra cửa xe, xuống xe.
Đội trưởng nhìn bóng lưng cô, sau cùng lắc đầu: " Cô gái này thật đúng là kỳ lạ."
-
Giờ phút này, Thẩm Lương Xuyên đã sắp điên.
Sắc trời chậm rãi tối đen, cuối cùng kim đồng hồ cũng chỉ hướng mười một giờ đêm, thế nhưng Kiều Luyến vẫn chưa về.
Gọi điện thoại cho câu lạc bộ, Tô Bành Hạo nói khi thi đấu xong cô liền tách ra.
Thế nhưng, về sau tách ra, cô đi đâu?
Gọi điện thoại cho cô, vì sao cô không nhận?
Không phải là gặp chuyện gì chứ?
Anh lái xe, đi loanh quanh bên ngoài, hận không thể phân thân tìm kiếm Kiều Luyến.
"Anh Thẩm, anh cũng đừng gấp, Kiều tiểu thư lớn như vậy, sẽ không mất tích. Lại nói, hiện tại mới không thấy năm, sáu tiếng, báo cảnh sát cũng mặc kệ!"
Thẩm Lương Xuyên híp mắt: " Thực sự không được, chỉ có thể gửi weibo triệu người hỗ trợ tìm kiếm."
Tống Thành lập tức gấp: " Anh Thẩm, anh tuyệt đối đừng! Coi như tôi van anh! Anh kêu dân chúng tìm người, làm cho hình tượng của anhmang đến ảnh hướng trái chiều! Vả lại Kiều tiểu thư không chừng là có chuyện gì, nên chậm trễ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.