Kiều Luyến nghe nói như thế, nhanh chóng phản ứng: "Làl cô cố ý?"
Phần diễn trên cáp treo xác thật là có chút nguy hiểm, nhất định phải là diễn viên có kinh nghiệm mới đích thân diễn.
Bình thường người mới giống Tống Nguyên Hi đều sẽ tìm thế thân.
Con bé lại tự mình lên diễn, tiếng bên trong điện thoại lại truyền tới...
Quả nhiên, con bé mở miệng trả lời: "Không sai!"
"Kẻ điên!" Kiều Luyến không nhịn được mắng một tiếng.
Con bé là kẻ điên!
Vậy mà làm ra chuyện ác như vậy với mình, chính là vì để Thẩm Lương Xuyên đi gặp mình?
"Cô có tư cách gì mắng tôi là kẻ điên? Nếu như không phải cô nói cho anh Lương Xuyên chuyện gì, nếu như không phải anh Lương Xuyên cấm tôi ra ngoài đoàn làm phim, sao tôi lại đi một nước cờ hiểm như vậy? Kiều Luyến, tôi sẽ không để hai người hạnh phúc! Hiện tại, cô có muốn đánh cược với tôi hay không!"
Trong giọng Tống Nguyên Hi mang theo âm tàn.
Kiều Luyến sững sờ, "Cược cái gì?"
"Cược anh Lương Xuyên căn bản là không thể quên được chị tôi! Cược anh Lương Xuyên sẽ đến nhìn tôi, sẽ tha thứ cho tôi!"
Tròng mắt Kiều Luyến hơi híp: " Tôi không có thời gian rảnh!"
Chợt, cúp điện thoại.
Cô hít vào một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy ngực giống như bị một tảng đá lớn đè ép, trĩu nặng, suy nghĩ cũng không thể tập trung, không quan tâm.
Thẩm Lương Xuyên... Sẽ đi sao?
"Chủ biên, sao chị ngủ ở chỗ này? Cãi nhau với Thẩm ảnh đế sao?" Thi Niệm Diêu không nhịn được nói linh tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577129/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.