Vết thương vừa mới băng bó, hiển nhiên không thể dính nước.
Nhưng Thẩm Lương Xuyên hạ sốt, trên thân ra rất nhiều mồ hôi, chính anh cau mày, một bộ ghét bỏ, để Kiều Luyến đưa ra đề nghị này.
Thẩm Lương Xuyên cứng cằm, sau đó chậm rãi mở miệng: "Không cần."
Thế nhưng từ đầu đến cuối lông mày không có giãn ra.
Đối với một người thích sạch sẽ mà nói, không tắm thì như muốn mạng.
Kiều Luyến gặp bộ dạng anh không thoải mái, cắn môi.
Một lúc sau, cô mới đi qua: "Tôi giúp anh tắm."
Thân thể Thẩm Lương Xuyên cứng đờ, đột nhiên nâng mí mắt lên.
Trong cặp mắt kia, trong chớp nhoáng bắn ra ánh sáng nhiệt liệt, để Kiều Luyến cảm giác, bị anh nhìn lên một cái, gương mặt đều có chút nóng lên.
Cô nắm chặt tay, lặp lại lần nữa: " Tôi giúp anh tắm."
Trên gương mặt Thẩm Lương Xuyên, thoáng hiện một tầng phơn phớt hồng, bên tai đều đỏ.
Anh ho khan một tiếng, muốn nói điều gì, Kiều Luyến lại trực tiếp tiến lên, đỡ lấy cánh tay anh: " Tôi giúp anh."
Ba lần nhấn mạnh câu nói này, nếu như Thẩm Lương Xuyên cự tuyệt cô nữa, chỉ sợ Kiều Luyến sẽ thẹn quá thành giận.
Thẩm Lương Xuyên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đi theo cô vào phòng vệ sinh.
Quần áo bệnh nhân trên người cởi ra từng cái, thân thể anh cường tráng, cũng xuất hiện trước mặt Kiều Luyến.
Kiều Luyến chịu đựng ngượng ngùng, yên lặng khuyên bảo chính mình: Lúc anh sinh bệnh, chính mình cũng giúp anh lau người, nên nhìn hay không nên nhìn đều nhìn qua, thẹn thùng cái gì?!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/576964/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.