Cho dù là cách một khoảng cách, anh còn có thể thấy rõ ràng, Kiều Luyến đứng ở ngoài cửa lớn, cùng một cậu thanh niên cười nói.
Sắc trời đã tối.
Cô cười rất chân thành, mà nụ cười kia, so với chấm nhỏ trên trời còn muốn sáng hơn, để anh không dời nổi mắt.
Anh cho là, cô chỉ đối mặt với Kiều Dịch sẽ cười như vậy, nhưng thì ra, đối với một người xa lạ vừa quen, cô cũng có thể vui vẻ như vậy?
Có phải... Duy chỉ đối mặt với mình, cô mới trở nên trầm mặc.
Cái nhận biết này, để trong lòng của anh vừa chua lại khó chịu.
Nỗ lực rút ánh mắt khỏi người cô, ánh mắt của anh, liền nhìn về phía thiếu niên, trong ánh mắt hiện lên u ám.
-
Kiều Luyến nói xong với Tiếu Diện Hổ, lúc này mới đi ra ngoài.
Mới vừa đi chưa được hai bước, liền thấy chiếc xe kia, cước bộ của cô lập tức dừng lại.
Dừng tại chỗ hai giây, nghĩ đến anh bá đạo, Kiều Luyến thu hồi tất cả biểu lộ trên mặt, cất bước đi qua.
Cô nhu thuận mở cửa xe ghế lái phụ, sau khi lên xe không nói câu nào.
Thẩm Lương Xuyên nổ máy xe, muốn nói điểm gì, đã thấy cô giống như là phát giác được gì, cầm điện thoại di động lên nhìn.
Bộ dạng cô kháng cự, để lời bên miệng anh, cứ nuốt trở về.
Trong lòng buồn bã, lái xe đi ra ngoài.
Kiều Luyến đang chơi điện thoại di động, điện thoại di động vang lên, là tổng biên Lưu Chí Hưng gọi tới: "Kiều Luyến, ngày kia Mạc Tây Thừa có cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/576951/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.