Tô Bành Hạo nghĩ tới đây, ánh mắt lóe sáng.
Thắng Vong Xuyên, cũng hung hăng đánh mặt của cô một chút!
Người phụ nữ này, nhìn tổi không sai biệt với mình lắm, dựa vào cái gì làm huấn luyện viên của bọn họ?
Còn lại mấy người, cũng đều ánh mắt sáng rực nhìn qua, hiển nhiên rất hy vọng có thể nhìn thấy một trận tranh tài đặc sắc.
Kiều Luyến nghe nói như thế, lại cắn môi.
Tay đang cầm túi, nghe được câu này hơi nắm chặt.
Tầm mắt của cô, rơi vào laptop của người nào đặt trên bàn trà phòng khách, phía trên kia là cửa sổ trò chơi quan thuộc, giống như mị lực vô tận, hấp dẫn cô.
Cô cắn môi, muốn khiêu chiến, nhưng ngón tay lại không tự chủ khẽ run lên.
Kiều Luyến rủ mắt xuống, che khuất thất lạc trong đó.
Sau đó, cô nhẹ nhàng mở miệng: "Tôi không dám."
Ba chữ rơi xuống, trong phòng an tĩnh một cái.
Tô Bành Hạo cũng không nghĩ tới cô sẽ trả lời như vậy, nhưng chợt giật mình, bật cười một tiếng: "cô biết thức thời."
Người chơi nữ bên trong, cậu ta còn không nghe nói xuất hiện người lợi hại, trừ tiểu Kiều năm đó, cậu ta tự tin không kém bất kì ai.
Cậu ta cho là, cô không chơi, là bởi vì biết đánh không lại cậu ta, không đánh, còn có thể đánh biết béo tròn, thế nhưng đánh, uy tín hoàn toàn không có.
Cậu ta nhếch miệng, trên mặt lộ ra thần sắc khinh thường.
Trước kia nghe Vong Xuyên phát sóng trực tiếp trò chơi, mỗi lần cô đều có thể chuẩn xác nói ra ý đồ của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/576949/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.