Kiều Luyến đang tiến về phía trước liền dừng lại, cả người hoá đá tại chỗ.
Hai cánh tay còn vô thức che ở sau lưng, sau đó, nghe được người sau lưng không có động tĩnh, lúc này mới chậm rãi quay đầu lại.
Đâu tiên là cô nhìn cái đệm trên đất, tiếp đó nhìn thấy mảng máu lớn.
Mặt của cô, liền nóng lên.
Mắt cũng không dám nhìn thẳng Thẩm Lương Xuyên, chỉ có thể liếc qua, phát hiện Thẩm Lương Xuyên đứng không nhúc nhích.
Không biết giờ phút này anh đang suy nghĩ gì, Kiều Luyến xoay người, cầm cái đệm dưới đất lên lần nữa!
Mắt cô không dám nhìn về phía trước, lướt nhẹ xung quanh, "Cái kia... Tôi đi vào trước."
Nói đến đây, cô quay người định chạy!
Thế nhưng vừa mới chuyển người, liền nghe thấy Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Đó là cái gì?"
Kiều Luyến:...
Đó là cái gì?
Người đàn ông này, đã lớn như vậy còn không biết cái đó của phụ nữ!
Cho nên, khẳng định là anh cố ý!
Cô cắn môi một cái, tức giận trừng mắt liếc anh một cái, quay người ôm đệm chạy vào trong.
Bộ dạng này, Thẩm Lương Xuyên nhìn mà vểnh môi.
Kiều Luyến xông lên trên lầu, vội vàng cầm quần áo vào phòng vệ sinh thay, chờ đến khi chỉnh xong, đi ra khỏi phòng vệ sinh, phát sầu với cái đệm xe.
Vốn định dọn dẹp một chút, lại trả lại, nhưng bây giờ, làm sao bây giờ?
Bị Thẩm Lương Xuyên thấy được, có thể anh sẽ ghét bỏ chính mình hay không.
Rầu rĩ do dự, cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm Lương Xuyên đi vào.
Kiều Luyến nhìn anh, nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/576864/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.