Thẩm Lương Xuyên thực sự không thể nào hiểu được suy nghĩ của Kiều Luyến.
Cô ở chỗ này nói liên miên một tràng, lượn quanh một vòng, cuối cùng là nhìn trúng cái đệm này của anh sao?
Cái đệm tuy thật sự dễ chịu, nhưng đây chẳng qua là đệm xe!
Cô còn có thể cầm tới văn phòng, đặt lên trên ghế hay sao?
Anh quay đầu nhìn về phía trước: " Trong nhà nhiều như vậy, em tùy tiện cầm một cái."
Kiều Luyến lập tức mở miệng: "Tôi thích cái dưới mông này."
Thẩm Lương Xuyên nhìn cô: "Vì sao?"
"Bời vì, bời vì... A, bởi vì tôi và nó mới quen đã thân! Anh không biết, cái kiểu dáng đệm này tôi đã sớm thích! Vừa mới trông thấy, tôi đã thích nó!"
Đây quả thực là nói hươu nói vượn.
Cô ngồi xe của anh cũng không phải lần đầu tiên, làm sao trước kia không thích?
Thẩm Lương Xuyên híp mắt: "Không tặng."
Muốn nhìn một chút, rốt cuộc cô đang làm cái gì.
Kiều Luyến:... Sao nhỏ mọn như vậy! Một cái đệm mà thôi!
Cô cúi đầu, nhìn cái đệm này một chút, cắn răng một cái: " Thẩm Lương Xuyên, vậy cái đệm này, tôi mua của anh được không? Cái đệm này, tốt xấu đã dùng hơn một tháng, mà không biết bị bao nhiêu người ngồi qua, giá gốc một bộ là 10 vạn, một cái cũng tầm hai vạn, giảm một chút, tôi trả 5000 có được hay không?"
Thẩm Lương Xuyên thấy cô nghiêm túc cò kè mặc cả với mình như vậy, đùa cô: " không được."
Kiều Luyến mở to hai mắt nhìn anh.
Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Cái đệm này em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/576863/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.