Nhiệt độ chợt hạ, hôm nay Kiều Luyến lại không mặc thêm quần áo.
Cô đứng ở bên ngoài khách sạn, dậm chân, thở ra khí, thỉnh thoảng nhìn giờ.
Hiện tại mới vừa giữa trưa, bầu trời âm u, còn có một chút mưa nhỏ, cô cảm giác toàn thân mình đều bị đông cứng rồi.
Yến hội buổi tối mới bắt đầu, mà cô vừa mới làm rõ, đây là người yến hội tư nhân.
Loại yến hội này bình thường không bắt được tin mới gì, chủ biên đột nhiên phái cô tới, chính là vì tra tấn cô.
Cái Lão Vu Bà này!
Kiều Luyến nhìn bốn phía, đang định đi tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, hoặc là qua quán Cafe bên cạnh làm một ly cà phê nóng để ủ ấm thân thể, bỗng nhiên một chiếc xe ngừng ở trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt Tô Mỹ Mỹ lộ ra, mang theo ý cười: "Ò, chúng Tam Nương liều mạng của chúng ta lại bắt đầu làm việc! Thật đúng là kính nghiệp."
Kiều Luyến liếc cô ta một cái, quay người muốn đi, Tô Mỹ Mỹ gọi cô lại: "Cô dừng lại!"
Kiều Luyến không nghe, tiếp tục đi lên phía trước.
Tô Mỹ Mỹ liền trực tiếp xuống khỏi xe, vây quanh trước mặt cô, cười nhạt một chút: "cô bảo cô dừng lại, cô không nghe thấy sao?"
Kiều Luyến cười tủm tỉm với cô ta: "Cô lấy tư cách gì để bảo tôi dừng lại?"
Đều là ký giả, Tô Mỹ Mỹ này cho là trên có tổng biên, là có thể vượt mặt trong tòa soạn sao? Quả thực là não có bệnh!
Tô Mỹ Mỹ gần đây, thật đúng là rất đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/576855/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.