Một câu, để thân thể Tống Thành và Kiều Luyến cứng đờ.
Đội trưởng nghi hoặc nhìn mấy người một chút, lúc này hai cảnh sát kia muốn tiến lên, Kiều Luyến đã ôm lấy Thẩm Lương Xuyên, kêu ra tiếng: "Xuyên! Em không được! Sắp sinh rồi! A a a!"
Tiếng gọi sắc nhọn, làm cho tất cả mọi người đều nhìn qua, Thẩm Lương Xuyên phối hợp đi lên phía trước: "Nhanh, nhanh gọi xe tới!"
Đội trưởng và hai cảnh sát kia cũng không dám cản, cứ trơ mắt nhìn bọn họ xông ra ngoài, trợ lý lái Minivan tới, nghênh ngang rời đi.
Lên xe gấp gáp, cho nên Thẩm Lương Xuyên trực tiếp ôm cô ngồi xuống, tài xế nhanh chóng lái đi, từ đầu tới cuối Kiều Luyến vẫn duy trì tư thế được anh ôm.
Cô mở to hai mắt nhìn, muốn nói có thể buông cô ra, thế nhưng ngẩng đầu một cái, liền thấy thần sắc Thẩm Lương Xuyên, giống như đang ngẩn người, lời vừa tới miệng, lập tức không dám nói ra.
Thẩm Lương Xuyên hoàn toàn là đang ngẩn người.
Dưới tình thế cấp bách, Kiều Luyến gọi một tiếng, để anh bỗng nhiên nghĩ đến nhiều năm trước...
Tám năm trước, tiếng của thiếu nữ, giống như không có bao nhiêu thay đổi, thanh thúy êm tai.
Bọn họ là nhận biết ở trong game, tổ đội đánh Boss, về sau, bọn họ ở mở giọng nói ở trong game, thường xuyên nói chuyện phiếm, vừa chơi game.
Anh thích nhất là bộ dạng cô tức hổn hển trách mắng, giông như bộ dạng giảo hoạt vừa rồi huy hiếp Tống Thành.
Anh có đôi khi cố ý đùa ô, ép cô gọi tên của anh: "Xuyên!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/576787/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.