Mắt thấy có người đi vào phòng 888, Kiều Luyến bối rối, nhưng nhìn Tống Thành không có chuyện gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên, cảnh sát kia đi vào, phát hiện trong phòng 888 đã không có ai.
Càng như vậy, hai người càng nghi ngờ.
Hai cảnh sát đều nhìn bọn họ chằm chằm.
Tống Thành ho khan một tiếng, răn dạy Kiều Luyến nói: "Lại gọi ba ba, em phải gọi là anh chứ!"
Kiều Luyến làm bộ ủy khuất: "Anh, em muốn ba~ "
Một câu, giống như động tới vết thương, không cần giả bộ, nước mắt của cô lập tức rơi xuống.
Cô muốn ba ba, là thật sự muốn ba ba.
Nước mắt càng chảy càng nhiều, cuối cùng cô nghẹn ngào.
Tống Thành vội vàng vỗ vỗ bờ vai của cô, thở dài: "Ba của chúng tôi từ khi em ấy tám tuổi đã qua đời, cũng tại năm đó rm ấy bị đụng đầu, cho nên tuổi chỉ ngừng lại ở lúc tám tuổi."
Anh ta nói đến đây, vỗ vỗ bả vai Kiều Luyến: "Tiểu luyến, đừng khóc, nói cho chú cảnh sát, năm nay em mấy tuổi?"
Kiều Luyến lập tức vươn một đầu ngón tay, sau đó ngay lúc Tống Thành run sợ, mở miệng: "Tám tuổi rồi."
Tống Thành:...
Cảnh sát:...
Hai người cảnh sát thấy không có chuyện gì, đành phải xuống lầu báo cáo.
Mắt thấy bọn họ đi thang máy rời đi, Kiều Luyến và Tống Thành đều nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, Kiều Luyến quay đầu kéo cánh tay Tống Thành: " Tống tiên sinh... Anh Tống sao?"
Nụ cười kia, để cho người ta thấy kinh hoảng.
Tống Thành vội vàng mở miệng: " thế nào?"
"Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/576785/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.