"Người nào ở phòng vệ sinh? Đi ra cho tôi!"
Tiếng Dương Linh Tư rơi xuống, Kiều Luyến từ từ mở cửa phòng ra, khẽ dịch ra ngoài chút xíu, hận không thể biến thân thành không khí.
Cô lúng túng mở miệng: "Dương tiểu thư, Trầm tiên sinh, tôi, lúc này tôi đi, hai người tiếp tục, tiếp tục..."
"Dừng lại!" Dương Linh Tư gọi cô lại: "Vừa rồi, cô nghe được bao nhiêu?"
Kiều Luyến nhanh chóng nói: "Dương tiểu thư yên tâm, cái gì tôi cũng không nghe thấy!"
Thật không nghĩ đến, Dương Linh Tư lại hùng hổ dọa người hỏi: "Tôi không yên lòng, làm sao bây giờ?"
Kiều Luyến không rõ ràng cho lắm nhìn về phía của cô ta.
Vậy định làm sao?
Đang tự hỏi, thì nghe thấy tiếng Dương Linh Tư ra lệnh: "Mở túi của cô ra! Tôi muốn kiểm tra có máy ghi âm hay không!"
Kiểm tra túi của cô? Cái này có chút quá mức! Kiều Luyến nhíu mày.
Dương Linh Tư thấy cô bất động, ôm lấy cánh tay: "Nhanh mở ra! Cô không sợ tôi, chẳng lẽ cô cũng không sợ thầy Thẩm sao?"
Dứt lời, Kiều Luyến vô thức nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Dựa theo quan hệ của hai người, nhất định anh sẽ giúp cô ta sao?
Thật không nghĩ đến, anh giống như là căn bản không có nghe được bọn họ nói gì, vẫn ngồi ở đó như cũ, ánh mắt đạm mạc, không biết rơi ở nơi nào.
Khốn nạn, nói một câu sẽ mang thai sao!
Cô muốn nói gì đó, nhưng suy nghĩ một chút, lại nhịn.
Cô mở túi của mình ra, dốc ngược đồ vật bên trong lên trên bàn: " Dương tiểu thư,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/261996/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.