Sáng hôm sau, Lãnh Minh Quân lái xe đưa Trần Hân Nghiên trở về thành phố A để tiếp tục công việc của cả hai. Bộ phim sắp lên sóng nên cả hai đều khá bận rộn. Lãnh Minh Quân nhìn vẻ mặt luyến tiếc không muốn rời đi của Trần Hân Nghiên liền phì cười.
“Sao thế? Không nỡ rời đi sao?”
“Một chút.”
“Hửm?”
“Không khí ở đây thật tốt, khung cảnh cũng rất đẹp, đúng là không nỡ rời đi thật.” Trần Hân Nghiên nghiêm túc nói.
“Em có thể quay trở lại đây bất cứ lúc nào em muốn.”
“Anh sẽ đưa tôi đến đây chứ?” Trần Hân Nghiên vô thức lên tiếng.
“Nếu em cho phép thì tôi đây sẵn lòng.”
“Nhất trí như vậy nhé, khi nào có thời gian tôi nhất định sẽ trở lại đây một lần nữa.”
“Chỉ một lần thôi sao?”
“Nơi này cũng đâu phải của tôi, đâu thể nào tự tiện như vậy chứ.”
“Rất nhanh nơi này sẽ là của em.”
Giọng nói của Lãnh Minh Quân rất nhỏ tưởng chừng như chẳng thể nghe thấy nhưng vừa hay câu nói của anh đã bị Trần Hân Nghiên nghe không sót một chữ. Cô không đáp chỉ cười thật tươi rồi lên xe để anh đưa cô về.
Lãnh Minh Quân lái xe một mạch về Trần gia. Chiếc siêu xe vừa lăn bánh vào sân thì đã thấy bóng dáng của ông bà Trần đang đứng đợi sẵn. Trần phu nhân với vẻ mặt phúc hậu, cứ mãi chăm chú nhìn từng cử chỉ của cả hai.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về. Tạm biệt.”
“Không để tôi chào hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-nuong-chieu-bao-boi-nho/3388242/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.