Lãnh Minh Quân nghe cô trả lời liền phì cười, anh đưa tay cốc lên trán cô, giọng điệu có phần hơi bất lực: “Em nghĩ đi đâu vậy?”
“Tôi nghĩ gì?” Trần Hân Nghiên khó chịu khi bị Lãnh Minh Quân cốc vào đầu.
“Yên tâm, nhà này có rất nhiều phòng.”
“Ừ, tôi sẽ suy nghĩ.” Trần Hân Nghiên đáp lời.
Trần Hân Nghiên dạo quanh căn nhà một lượt, kiến trúc của ngôi nhà trông quá hiện đại và sang trọng nhưng mỗi một chi tiết ở đây đều được chủ nhân của nó chăm chút từng chút một. Vẻ mộc mạc của ngôi nhà nằm giữa một cánh đồng hoa Lavender xinh đẹp, trải dài bất tận khiến tâm hồn người ta trở nên yên bình, thư giãn. Nơi đây không có tiếng xe cộ ồn ào hay vẻ tất tật của mọi người như ở trung tâm thành phố.
Lãnh Minh Quân trở về phòng gọi điện thoại cho ai đó, một lúc sau anh trở ra với một bộ đồ thoải mái. Đúng là không hổ danh là ảnh đế, nhan sắc của anh quả thật rất xuất sắc.
Lãnh Minh Quân mở tủ lạnh nhìn một hồi rồi lại nhìn về phía Trần Hân Nghiên cất giọng hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”
“Tôi có nói là sẽ ở lại đây sao?”
“Em muốn về?”
“Ừm, ở đây không có quần áo, không lẽ Lãnh tổng muốn tôi mặc bộ này đến ngày mai?”
“Chỉ cần có quần áo, em sẽ đồng ý ở lại đây chứ?”
“Ừ.”
“Em ở đây đợi tôi một lát.”
Anh nhanh chân đi ra ngoài, một lúc sau mới thấy bóng dáng Lãnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-nuong-chieu-bao-boi-nho/3388241/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.