7.
Hôm sau tôi vinh quang đi làm muộn.
Trên đường đi tôi lo lắng vô cùng.
Cơm ngon tự tạo khiến tôi nằm mơ cả đêm, tất cả đều là nội dung tối qua tôi viết.
Nhưng nữ chính từ Niếp Ngữ Lan biến thành tôi, nó ngại lắm luôn á.
Đàm Từ Xuyên ôm eo tôi, dịu dàng gọi tôi là bé yêu.
Kinh khủng ghê.
Có cảm giác công chúa ác ma ôm Lâm Đại Ngọc nói tối đi gặp mẹ vợ các kiểu, đáng sợ vãi nồi.
“Không yên lòng như thế là đang có chuyện gì à?” Đàm Tự Xuyên lại gần đánh giá tôi.
“Nghĩ anh….”
Tôi đang cmn nói bậy gì đó!!!
“Khi nào tăng tiền lương cho tôi.” (*)
(*) từ nhớ còn có nghĩa là nghĩ, để phù hợp câu dưới nên tui chuyển thành ‘nghĩ’ nhé, đây là từ đồng chữ đồng âm khác nghĩa bên Trung.
Tôi thông minh quá.
Đàm Tự Xuyên: ….
[Đừng nghĩ nữa, trong tiểu thuyết Đàm bái bì có thể bảy lần một đêm, nhưng trong hiện thực ba giây đã xong.]
Tôi không ngừng ám chỉ trong lòng.
Dù sao lần trước có một người mẫu quần áo không chỉnh tề vào và rời khỏi phòng anh chỉ tầm mấy phút.
Cô người mẫu kia còn bảo kĩ thuật của anh khá tốt.
Đàm Tự Xuyên cau chặt mày, cả người lạnh lẽo.
Lúc này tiểu Lưu đi tới.
“Tối qua chị Tống đi tìm trai à?”
[Đương nhiên là tự nấu cơm của Tự Ngữ Miên Miên nên ngủ muộn đó!]
“À, chị mất ngủ.”
Đàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-nghe-thay-tieng-long-cua-co-vo-vo-tri/2842598/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.