Chương trước
Chương sau
9.

Lần đầu tôi thấy ánh mắt của anh lạnh gáy như vậy.

“Thì… quá đáng sợ.” Tôi nói trái lòng.

Tôi còn cảm thấy thế nào, nói thật thì mọi người cứ chuẩn bị hòm, kèn xona các kiểu đưa tiễn tôi đi.

“Truyền bá thông tin đồi trụy, em thấy tôi có nên báo cảnh sát không nhỉ? Để cảnh sát tra xem cái người này là ai? Em nói xem, sẽ bị phán như thế nào nhỉ?”

Đàm Tự Xuyên cười như không cầm điện thoại, lời nói dọa tôi run rẩy.

Tôi: ….

Cái miệng ba mươi bảy độ của anh sao lại nói lời lạnh lẽo thế!

Tôi cẩn thận làm việc cho anh, anh lại muốn đưa tôi đi trải nghiệm cuộc sống trong song sắt của quốc gia là sao?

Tôi yếu ớt nói: “Boss, tôi thấy đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần anh làm vậy đâu, nói không chừng mấy hôm nữa sẽ xóa thôi.”

“Sao có thể mặc kệ vậy được? Đây đâu phải chuyện nhỏ gì, phải trị thật nghiêm mới được!” Tiểu Lưu dõng dạc.

Đồ tóa, im miệng đi!

Tôi muốn nhét dép vào miệng thằng này ghê!

Trong lúc giằng co, Niếp Ngữ Lan đã đến.

Vẻ mặt hóng hớt kia có thể đừng rõ ràng vậy không?

“Sắp quay chụp tạp chí rồi, có gì khó giải quyết à?”

Tiểu Lưu vừa định mở miệng nói gì thì tôi đã làm động tác ‘suỵt’ với hắn.

Hắn vỗ ngực làm động tác OK với tôi.

“Anh Đàm thấy tiểu thuyết 18+ của chị và anh Đàm á, suỵt, tuyệt đối đừng nói với ai.”

Không sao hết, tôi chuẩn bị bị chôn rồi.

“Sao chị Tống không cười thế?”

“Từ bé đã không thích cười.”

[Hét chói tai, vặn vẹo, cười âm u như dưới địa ngục, ánh đền mập mờ như bóng đêm, quay cuồng, vận động kịch liệt, co rút, gào thét, mấp máy, hét nhỏ đầy âm trầm, bước đi vặn vẹo, sao không chọn đối tượng công kích vậy trời? Mọe nó, người nào đi làm không có lúc nổi khùng chứ! Cứng lên!]



[Không thèm làm ở đây nữa! Tôi làm thêm chỗ khác [Xin chào, ngài có đơn đặt hàng, xin nhận đơn đúng lúc] [Cầm chén] [Dán nhãn] [Gõ thuê] [Kem ngoại nhập] [Không đường thêm bột matcha] [Thêm nước] [Loảng xoảng loảng xoang thêm đá] [Thoải mái bỏ vào trong máy để lắc đều] [Bớt thời gian để hỏi khách tiếp theo] [Lấy ly trà ra] [Đổ vào ly nhựa] [Thêm đường đá theo yêu cầu][Bỏ qua bước đánh bọt][Dán nắp][Thêm ống hút lau ly][Lớn tiếng gọi] Số 120 có không? Số 120 đâu rồi!!!]

Đàm Tự Xuyên cau mày nhìn tôi một cái, “Em ồn quá rồi đấy.”

Tôi: …

Ngay cả thở cũng là lỗi của tôi!

Niếp Ngữ Lan lấy điện thoại xem thì bị Đàm Tự Xuyên giành lại.

“Rất tởm, tôi khuyên cô đừng đọc, cô chịu hông nổi đâu, nếu đã đọc thì bỏ tên tôi ra.”

Niếp Ngữ Lan nhẹ giọng nói.

“Năng lực thừa nhận của anh tệ thế, tôi muốn xem nó ghê cỡ nào.”

10.

Ba phút sau ----

“Mắt của tôi! Lần đầu tôi đọc được truyện ghê vậy, tôi báo cảnh sát thật nha!”

Niếp Ngữ Lan làm vẻ mặt ghét bỏ cứ như thấy cái gì dơ lắm, nhưng tay lại ôm vào lòng.

Tôi nghĩ, viết hơi 18+ tí nhưng chắc con gái thích á.

Dù sao con gái thích Đàm Tự Xuyên mà.

Tôi viết con gái rất lợi hại, chắc đọc cũng thích lắm.

“Viết tôi với Đàm Tự Xuyên yêu nhau là vũ nhục chúng tôi đó!”

Đàm Tự Xuyên cũng làm mặt ghét bỏ.

“Tạo CP cho tôi và Niếp Ngữ Lan là đang đánh nát tôn nghiêm của tôi, là tra tấn linh hồn tôi.”

Tôi:???

Các người có thể đừng phá CP trước mặt fan CP được không?

Tôi yếu ớt hỏi: “Không phải chứ, cô không thích boss nhà tụi tôi hỏ?”

“Sao có thể, có người sẽ thích anh à, anh họ?”

Tôi im lặng nghĩ trong lòng: [Cũng phải, ai thích ổng được.]

“Tống Âm Trần!!!” Đàm Tự Xuyên thở hổn hển.



“Anh họ tốt, anh họ tốt, tốt… Ý, cô nói ảnh là gì của cô cơ?!!!”

Tôi khiếp sợ.

“Như chị nghe được rồi đó, anh ấy là anh họ vừa độc mồm vừa tim đen của tôi á, đừng nói với người khác nhen, tôi không muốn bị người khác bảo tôi hot là vì ảnh.”

Nhớ lại những thứ tôi viết, eo ôi, nó đã đi về phía luân lý rồi.

Hèn gì họ giận vậy, tôi cũng muốn đâm đầu vào đậu hũ chếc đi.

“Thế tại sao lúc ở thảm đỏ cô lại làm vậy?”

Tôi nhớ lại lúc cô nàng cố ý ké fame của Đàm Tự Xuyên.

“Tôi chỉ tính kéo quần của ảnh xuống để làm ảnh xấu mặt thôi, ai ngờ hotsearch phấn khích vậy!”

Tôi: …

Con gái, con là nhân tài đó.

“Tôi biết nhiều lịch sử đen tối của Đàm Tự Xuyên lắm, tôi kể chị nghe!”

Niếp Ngữ Lan hưng phấn như bé khỉ trên núi Nga Mi.

“Cái này không tốt lắm đâu…” Tôi từ chối.

[Mau nói đi, mau nói đi, tôi đã mở ghi âm rồi, nó sẽ thành vật bồi táng theo tôi, để hậu nhân cười nhạo.]

Đàm Tự Xuyên che miệng Niếp Ngữ Lan.

“Niếp Ngữ Lan, em còn không ngại mình tệ hả? Một tác phẩm tiêu biểu còn chẳng có, không chịu cố gắng mà cứ vậy chẳng khác gì phế vật hết!”

Mắng người không một chữ thô tục, độc mồm quá.

Niếp Ngữ Lan ở showbiz năm năm, đã đóng hơn mười bộ phim lớn nhỏ, bây giờ chỉ có một phim được chiếu.

Những bộ còn lại người đóng chung trốn thuế bị điều tra, không thì sinh hoạt cá nhân không tốt nên bị hoãn chiếu, cũng có người còn liên quan đến mấy vụ án hình sự nữa.

Trừ Đàm Tự Xuyên ra thì không ai sống tốt.

Fan gọi ‘Ngọn đèn sáng rọi showbiz’, liều mạng năm năm nhưng vẫn là tờ giấy trắng.

“Anh ác lắm!”

Niếp Ngữ Lan đá Đàm Tự Xuyên một cái, thở phì phì bỏ đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.