21.
“Đến rồi à?”
Không phải chứ, đây là buổi hẹn hò cả đời không quên được ấy hả?
Đàm Tự Xuyên gật đầu.
Anh vuốt phần tuyết rơi trên tóc tôi xuống.
Đỉnh đầu tôi không có tuyết nhiều bởi vì được anh che cả đường.
Đột nhiên gió từ dưới sông thổi đến, gió tuyết mang theo sự lạnh lẽo.
Cái lạnh làm tôi run rẩy, khớp hàm run lên.
“Âm Âm, chúng ta đạp xe đi hóng gió thôi.”
Tôi:...
Cứ ra vẻ đi, ra vẻ thành tên ngốc rồi vẫn muốn ra vẻ cơ đó!
Anh không phải định làm hại tôi đấy chứ.
Trả thù chuyện hôm qua tôi không đáp đúng câu nào.
Mọe nó, cách trả thù của anh hơi bị tuyệt đấy!
“Được rồi.”
[Trâu, anh trâu lắm, anh rất là trâu luôn, chưa thấy ai trâu bò như anh hết.]
[Có thủ đoạn lắm, ngay cả hình bộ thượng thư lật hòm vùng dậy cũng phải vỗ tay cho anh đấy chứ.]
Eo Đàm Tự Xuyên thửng lên, anh chưa bao giờ tự tin như bây giờ cả, kể cả lúc trao giải cũng chẳng tự tin bằng.
Tôi cắn chặt răng, ‘âm cần thăm hỏi’ anh một đường.
22.
Đi nửa đường rồi, không giận không giận.
Cả đường đi không có xe nào, chúng tôi đành đi bộ trở về.
Dọc đường vừa lạnh vừa đói, Đàm Tự Xuyên cầm chặt tay tôi trong tay anh.
Tôi đi mệt, anh cõng tôi trên lưng.
Tuyết rơi đầy người, bóng dài xuất hiện dưới ánh đèn đường.
Tiếng ‘răc rắc’ vang lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-nghe-thay-tieng-long-cua-co-vo-vo-tri/2842584/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.