Phía trước và phía sau Bạc Ngôn, bao gồm cả nghệ sĩ và thành viên đoàn phim, tổng cộng có mấy chục người.
Bạc Ngôn đi trước, quay đầu sang bàn kịch bản với đạo diễn bên cạnh. Trên người anh mặc trang phục diễn, là quần áo của thời Dân Quốc, áo dài và giày vải, tóc được vuốt ngược ra sau. Loại trang phục này kỳ thực rất dễ lộ ra điểm béo, nhưng anh mặc lên người thì chỉ cảm thấy đập vào mặt là một cỗ khí chất của người trí thức phong độ, thanh tú phi phàm
Xung quanh đều là người, còn có không ít các nghệ sĩ. Nhưng dáng người Bạc Ngôn cao gây lại đẹp trai, có khí chất, cứ như là nhân vật bước ra từ bức tranh cổ, nổi bật giữa đám đông, cảm giác như sao vây lấy trăng.
Nhìn lại bản thân, tuy trước sau có năm người vây quanh, nhưng so với thành thế của anh, quả thực rất tổn thường.
Khoảnh khắc thấy Bạc Ngôn xuất hiện, Ngụy Tĩnh Tĩnh liền đưa tay ra, cố gắng nắm lấy cánh tay của Hạ Tu Vũ, hạ giọng dặn dò: "Anh Tần nổi rồi, nhất định phải khiêm tốn, khiêm tổn! Không được gây chuyện nữa. Nhất là không được gây chuyện với Bạc Ngôn.”
Nhưng mà bàn tay trong không trung cái gì cũng không bắt được.
Sau đó lập tức nhìn thấy Hạ Từ Vũ đã đi trước một bước báo hiệu sắp xảy ra chuyện chẳng lành rồi.
Mục đích chính là Bạc Ngôn ở cách đó không xa!
Ảnh mắt Ngụy Tĩnh Tĩnh tối sầm lại, thôi xong rồi! Lần này xong thật rồi! Với tính khí của Hạ Tư Vũ, thế nào cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-muon-o-nha-toi/213783/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.