Bạc Ngôn vừa định nói thì có một cuộc điện thoại gọi đến, là trợ lý của anh Tống Phong Trí: "Thầy Bạc, còn chưa nghĩ ngợi à. Về cảnh quay bù vào ngày mai, có một vài tình tiết cần xác nhận với anh. "Tôi đang ở bên ngoài, đã uống một chút rượu. Tôi sẽ phát định vị cho cậu." Cúp máy, Bạc Ngôn đặt đũa xuống, đứng dậy, dứt khoát lắc đầu: "Không có". Sau đó, anh kéo áo khoác lên, đội mũ lưỡi trai và đeo kính, hạ thấp vành mũ: "Không bận việc gì thì về thăm nhà một chút. Bố cậu thường nhắc tới cậu đây." Chờ anh mở cửa bước ra ngoài, Hàn Diệc Phàm ở phía sau nhỏ giọng thầm thì: "Không phải thì không phải vậy. Vội vàng bỏ đi như thể, như con mèo bị giẫm phải đuôi nền nhảy cao lên " Đương nhiên những lời này Bạc Ngôn không nghe thấy được. Bạc Ngôn bước ra ngoài, cơn gió đêm thổi qua mang theo chút hơi ẩm từ Sông Yến làm đầu óc nhuốm mùi rượu trở nễn tỉnh táo hơn một chút. Nghĩ đến câu hỏi cuối cùng của Hàn Diệc Phàm, anh khẽ “hừ” một tiếng. Nhưng anh nhớ lại những lời Hạ Tư Vũ đã mắng anh tại lễ trao giải, suy nghĩ một chút rồi bấm vào Weibo. Anh phớt lờ những bình luận lộn xộn trên Weibo, hướng thẳng đến video của cô. Trong video, rõ ràng máy quay rất gần, cứ như là kiểu quay với khuôn mặt, nhưng cô không quay mặt về phía ống kính. Ảnh biết rằng ánh mắt của cô hướng về phía bóng lưng của mình. Sau đó là tiếng gào thét của cô: "Ai muốn hợp tác với anh ? Đời này cũng không thể hợp tác! Anh hết hy vọng với chuyện này đi!” Nhìn một chút, trong mắt Bạc Ngôn dần dần hiện lên vẻ bỡn cợt: Không hợp tác, phải không? Tôi lại muốn xem xem, nếu thực sự có cơ hội này thì em có cầu xin tôi hợp tác với em hay không.
Hạ Tư Vũ ngủ một mạch đến mười giờ sáng mới bị cuộc điện thoại của Ngụy Tĩnh Tỉnh đánh thức. Trong thời gian quay phim có quảng cáo cắm vào giữa phim cần phải quay một chút buổi chiều, địa điểm là khu vực quay phim nơi mà cô vừa đóng máy từ tuần trước phim trường nằm ở khu vực ngoại ô Yến Thành. Từ Chung cư Khuynh Thành lái xe đến mất hai tiếng Là một nữ nghệ sĩ, đặc biệt là nữ nghệ sĩ dựa vào khuôn mặt để kiếm sống, đĩ ra ngoài mà không trang điểm chẳng khác nào tự sát. Ngay cả khi chụp hình quảng cáo có yêu cầu khác về trang điểm, cô cũng không thể xuất hiện trước mặt khách hàng mà không trang điểm. Cũng may Ngụy Tĩnh Tĩnh sớm đã có chuẩn bị, từ công ty mang đến một chuyên gia trang điểm, trên đường đi trang điểm chó Hạ Tu Vũ theo phong cách thoải mái nhẹ nhàng. Ngoài ra còn dẫn theo hai vệ sĩ. Tính cả tài xế Tiểu Đường, một nhóm sáu người rầm rộ lái xe đến phim trường, dù là đỉnh lưu cũng cần kéo lên cao. Nhìn thấy một chút nữa là đến rồi, tại sân mà bọn họ chụp hình, một nhóm đồng người vây quanh chật cứng, tắc nghẽn cả con đường. Khi đang không biết nên tiến vào như thế nào, nhân viên công tác tới nghênh đón: “Cô Hạ, thật ngại quá, có chuyện xin cô thông cảm một chút. Sân chụp hình của chúng ta đã bị đoàn phim khác tạm thời chiếm giữ rồi, có thể phải đợi một lúc, chờ bọn họ quay phim xong, dọn dẹp sạch sẽ mới có thể dùng. Trước tiên cô có thể đi với tôi đến phòng nghỉ và chờ một chút.” Vị trí trung tâm phim trường khá nhỏ, cũng chỉ có một số địa điểm quay. Thường một số đoàn phim sẽ được lên lịch, bạn dùng xong trước rồi đến tôi, chưa kể đó chỉ là những cảnh quay quảng cáo nhỏ chen vào giữa phim. Hạ Tư Vũ đeo kính râm,"hừ" một tiếng, thản nhiên hỏi: "Là đoàn phim nào đang quay vậy?" Nhân viên còn chưa kịp trả lời, cô đã nhìn thấy cách đó không xa một bóng dáng quen thuộc đi về phía cô, chính là Bạc Ngôn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]