Chưa truyền nước được bao lâu, Bùi Thâm tỉnh lại. Thiệu Liên tranh thủ bảo khách sạn mang cháo thịt lên, cậu vừa đút cháo, vừa kể Bùi Thâm nghe xuất thân của mình.
"Thật lâu về trước, nơi này không phải là làng du lịch mà là ba ngôi làng nhỏ rất nghèo. Em được một gia đình sống trong thôn Liên Thủy ở sườn núi thứ mười tám nuôi, cho nên em gọi mình là Thiệu Thập Bát."
Bùi Thâm nghe vậy thì rất bất ngờ: "Em là Thiệu Thập Bát? Người ông cố ngoại anh chờ đợi?"
"Đúng á." Thiệu Liên bắt đầu tố cáo ông cố ngoại với cháu cố người ta: "Mấy thứ kia của em bị tên đó lấy ra cược, lừa sạch. Cậu ta chờ em lâu vậy chắc chắn do thấy có lỗi, không sao, nể mặt anh nên em tha cho cậu ta rồi ~"
"Không nói đến cậu ta nữa, ăn miếng nữa nào, a...."
Bùi Thâm ngoan ngoãn há miệng. Độ ấm của cháo vừa phải, cháo cũng vừa thơm vừa ngon. Hắn ăn cháo ngon lành, không có vẻ gì là muốn nói cho Thiệu Liên biết tình yêu của ông cố ngoại mình.
Con xin lỗi ông nhiều lắm!
Bây giờ Thiệu Thiệu là cháu cố dâu của ông rồi. Ông bỏ cuộc đi, không đợi được nữa đâu.
Hết cách rồi, duyên nó vậy đó, đến sớm còn không bằng đến đúng lúc.
Thiệu Liên nói tiếp: "Cái tên Thiệu Liên này do anh ngỗng đặt cho em, nói là tên này phù hợp với giới giải trí hơn. Đúng rồi, mai anh ấy đến, anh ấy bảo muốn gặp anh."
Gặp phụ huynh! Bùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-muon-nuoi-vit/3559391/chuong-51.html