Xế chiều, lão Trịnh đến rồi đi, quyết định hợp đồng, đưa kịch bản, hắn chỉ kịp động viên Thiệu Liên vài câu đã vội cầm hợp đồng chạy đi. Bên biên kịch hối gấp, mười ngày sau đã bắt đầu bấm máy, hắn còn phải chạy sang bên kia bàn bạc hợp đồng.
Lão Trịnh vừa đi, Thiệu Liên đã vội vã mở kịch bản ra xem, đây là nhân vật đầu tiên cậu giành được bằng thực lực đấy.
Không dựa vào độ nổi tiếng, cũng không dựa vào tiền!
Mặc dù đến bây giờ vẫn chưa hiểu tại sao đạo diễn cho cậu qua, còn đổi cả nhân vật.
Hừm....có lẽ do cậu có tiềm năng đó!
Chắc chắn là vậy, 500 năm tu luyện của cậu không uổng phí mà!
Kịch bản không dài, khoảng năm mươi đến sau mươi ngàn chữ, chưa bao lâu đã xem xong. Thiệu Liên nhìn lời thoại được mình tô dạ quan, vẫn cảm thấy không đủ, cho nên cầm bút đỏ, háo hức khoanh tròn.
Vui buồn của vịt không giống con người, cậu phải hình dung từng chữ.
"ting."
Điện thoại trên bàn reo lên, Thiệu Liên không để ý đến nó. Cậu nằm trên bàn ăn, nắm bút nghiêm túc khoanh tròn vẽ vời. Sau một lát, một chuỗi "ting" "ting" vang lên.
Đến tận khi không nhịn được lòng tò mò mở Wechat lên, nhóm chat chủ biệt thự bên núi đã có hơn ba mươi tin nhắn chưa đọc, còn một dòng tag tên đỏ rực.
Kỳ lạ, cậu tham gia nhóm chat này nửa năm hơn, ngoại trừ hai ba thông báo thỉnh thoảng xuất hiện của ban quản lý tài sản ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-muon-nuoi-vit/2697040/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.