Lăng Thanh thiếu chút nữa không nhịn được mà bật cười, hắn cảm thấy Vu Thần đúng là đáng yêu mà, đến lý do như vậy mà anh cũng nghĩ ra được.
Hắn duỗi tay xoa xoa mặt Vu Thần, "Đương nhiên không phải rồi, cho nên mau ra giải quyết vận đào hoa thối của anh đi kìa."
Vu Thần cũng hết cách, đành nắm lấy tay hắn, lại hôn một chút để an ủi, "Yên tâm, tôi không có cảm giác gì với cô ta."
"Tôi biết, anh chỉ là cảm thấy cô ấy vì đang hồng cho nên kiêu ngạo thôi." Lăng Thanh nói, rồi lại nở nụ cười.
Vu Thần thấy hắn cười như thế, bất giác cũng cười theo, nhéo nhéo mặt Lăng Thanh rồi đi ra ngoài.
Tần Nhạn Dư vẫn đứng ở cửa ra vào, thấy anh tới, thoắt một cái đã căng eo đứng thẳng.
Vu Thần đi đến trước sofa ngồi xuống, hỏi cô, "Tìm tôi có việc gì?"
Tần Nhạn Dư lúc này mới tới gần, đứng trước mặt anh, vô thanh vô tức nhìn anh chăm chú.
Vu Thần để mặc cô nhìn, biểu tình đạm mạc, "Không có việc gì thì trở về đi."
Tần Nhạn Dư quay đầu nhìn thoáng qua phòng ngủ - cửa phòng đã được đóng lại.
Vu Thần nói, "Em ấy không nghe thấy đâu."
Tần Nhạn Dư lúc này mới yên tâm, chậm rãi nâng mắt nhìn anh.
Cô hít sâu một hơi, cố lấy hết can đảm sinh ra từ khoảnh khắc nhất thời xúc động này, cẩn thận lại thấp thỏm thổ lộ tâm sự suốt mấy năm nay của mình.
Cô nói, "Tôi thích anh, Vu Thần."
Không phải Vu tổng, mà là Vu Thần, giờ khắc này, mối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-moi-ngay-deu-muon-ly-hon/1002994/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.