“Được, anh bận rộn đi, tôi không quấy rầy anh nữa, chúng ta một lát nữa thấy.” Lăng Thanh nói xong, cúp điện thoại. Vu Thần liếc nhìn điện thoại di động, thả xuống, tiếp tục công việc. **Reup là c.hó ** Lăng Thanh hỏi quản gia giờ tan sở của Vu Thần, cầm chìa khóa xe, đi gara lấy xe. Vu Thần mới ra cửa công ty, chỉ thấy Lăng Thanh đem xe dừng ở ven đường, mở cửa sổ xe. Thấy anh đến gần, Lăng Thanh một tay gác ở trên cửa sổ xe, cười nói, “Suất ca đi chỗ nào? Tôi đưa anh đi.” Vu Thần bất đắc dĩ nhìn hắn, kéo mở cửa xe, “Đi sang kia ngồi.” “Tôi không.” Lăng Thanh hồi lâu không lái xe, lúc này vừa mới mở một lát, còn không có qua hết nghiện đây. “Bảo bối anh ngồi ở ghế phó lái chứ, đã nói là tôi đón anh, nào có anh lái xe đạo lý.” Vu Thần nghe vậy, cũng không cùng hắn tranh, đóng cửa xe đi đường vòng phó lái chỗ ngồi, ngồi lên. “Tài lái xe của cậu thế nào?” Lăng Thanh cười nhìn anh, “Anh là nói cái nào biểu diễn xe đạp?” Vu Thần:… Lăng Thanh để sát vào anh, ghé vào lỗ tai anh thổi một hơi, “Yên tâm đi bảo bối, bất kể là cái nào biểu diễn xe đạp, tôi đều làm rất tốt.” Vu Thần quay đầu, không hề phòng bị, đôi môi trong lúc lơ đãng sượt qua môi của Lăng Thanh. Lăng Thanh sửng sốt một chút, theo bản năng muốn thu hồi thân thể chính mình. Kết quả miệng vừa rời đi, liền bị Vu Thần đè xuống, Vu Thần khẽ cắn hắn môi, hôn. Lăng Thanh nhớ tới bọn hắn có mấy lần hôn môi, tựa hồ cũng là hắn uống say làm người chủ động. Đây là lần thứ 2 Vu Thần chủ động cùng hắn hôn môi. Hắn thoáng run lên, ôm lấy Vu Thần, đáp lại cái hôn môi này. Đợi đến khi nụ hôn kết thúc, Lăng Thanh cùng Vu Thần kéo ra chút khoảng cách, hỏi anh nói: “Làm sao đột nhiên hôn hôn a?” Vu Thần nở nụ cười, “Đại khái là vì nói cho cậu, không phải chỉ có cậu có biểu diễn xe đạp* đi.” (* À.... Ờ... (. ❛ ᴗ ❛.)) Lăng Thanh cười ha ha, “Chỉ anh, bắp cải thảo cũng sẽ không vây quanh, còn có biểu diễn xe đạp.” Vu Thần nặn nặn mặt của hắn, “Này là hai chuyện khác nhau.” Lăng Thanh nhíu mày. Vu Thần mỉm cười, “Làm sao, cậu muốn thử một chút?” Lăng Thanh đem tay anh lấy đi, “Tôi không nghĩ, tôi chỉ muốn làm tài xe, tôi cũng không muốn làm xe.” “Làm xe?” “Cho anh mở a!” Lăng Thanh giải thích. Vu Thần mỉm cười, “Nếu cậu đều nói như vậy, vậy thì cúng kính không bằng tuân mệnh.” Lăng Thanh:???? Anh da đen hỏi chấm.jpg* Lăng Thanh không nhịn được cho anh vỗ tay, “Ghê gớm a Tiểu Ngư, anh đều sẽ hệ thống bài võ tôi.” “Cùng cậu học.” Vu Thần rất bình tĩnh, “Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, gần cậu giả làm búp bê rỗng ruột.” Lăng Thanh nở nụ cười, “Cấm chỉ búp bê rỗng ruột.” Vu Thần gật đầu, “Ân, không phải búp bê rỗng ruột, bao cậu, cậu cũng không phải oa.” “Tiểu Ngư anh đây là đang cùng tôi nói lời ngon tiếng ngọt sao?” “Có sao?” Vu Thần hỏi ngược lại. Lăng Thanh gật gật đầu, “Tính là có đi, dù sao trước đây anh chưa bao giờ nói câu nói như thế này.” Hắn khích lệ nói, “Nói không sai, tiếp tục bảo trì nha bảo bối ~ “ Vu Thần nhìn hắn, không nói gì. Lăng Thanh khởi động xe, hướng quán cơm mà hắn và Từ Hàm hẹn nhau đi đến. Từ Hàm cùng Tôn Nặc đã đến, thấy bọn họ tiến vào, Tôn Nặc khó giải thích được tâm trạng khẩn trương, giơ tay chào hỏi, “Lăng ca, Vu ca.” Vu Thần giương mắt. Tôn Nặc phút chốc căng thẳng chính mình thỏ lỗ tai. Lăng Thanh cười đẩy Vu Thần, làm cho anh ở trên chỗ ngồi ngồi xuống, “Any đừng có mà hù dọa Nặc Nặc, cậu ấy vẫn là học sinh đâu.” “Sinh viên, người trưởng thành rồi, nên lá gan lớn.” Tôn Nặc:… Lăng Thanh bất đắc dĩ, cùng Tôn Nặc chào hỏi, “Gần nhất có khỏe không?” Tôn Nặc gật đầu, “Còn có thể.” “Việc học thong thả sao?” “Em là năm thứ tư đại học, không phải rất bận.” “Vậy thì tốt.” Từ Hàm đưa thực đơn cho Vu Thần, để cho anh cùng Lăng Thanh gọi món ăn. Hai người nhìn menu một chút, kêu nhân viên phục vụ tiến vào, chọn bốn món ăn, rồi lại đem thực đơn buông xuống. “Tôi nghe nói hai người các anh hai ngày trước về nhà gặp chú dì?” Từ Hàm hỏi. Vu Thần “Ừ”. Từ Hàm thẳng thắn, “Thoạt nhìn anh và chị dâu gần nhất tình cảm không sai biệt lắm, tôi đã nói rồi, các anh trước đây khẳng định có hiểu lầm, giải thích rõ ràng với nhau khẳng định là không sao.” “Cậu sao?” Vu Thần hỏi, “Cậu gần đây bận việc gì?” Y nhìn Tôn Nặc, “Chơi game? Bồi tiểu nam sinh?” Tôn Nặc:… Tôn Nặc cúi đầu uống trà, cảm thấy được kẻ cặn bã này đối với mình thật giống như địch ý còn không có tiêu trừ. “Ai nha, tôi đây không phải là rãnh rỗi quá mà.” Từ Hàm giải thích, “Nhà chúng tôi liền không cần tôi quyết định, tôi còn muốn chơi hai năm nữa.” “Đúng rồi Tiểu Ngư, ” Y vội vã nói sang chuyện khác, “Nặc Nặc bọn họ trường học muốn cho bọn họ đi thực tập, anh xem có thể hay không để cho cậu ấy đi công ty chúng ta.” Vu Thần tâm trạng kinh sợ, không phải rất muốn đàm luận cái vấn đề này. Lăng Thanh đang ngồi ở bên cạnh anh, vào lúc này bị tuôn ra anh có một cái công ty giải trí, quá không thích hợp. “Nói sau đi.” Vu Thần nói. Từ Hàm rõ ràng không nghe ra trong giọng nói của anh có tránh né ý tứ, còn tại tích cực du thuyết, “Nặc Nặc tính cách không sai đi, thực tập cũng sẽ dựa theo điều lệ chế độ, ngược lại liền thêm cái thực tập sinh, cũng không phải đại sự gì, anh nên đáp ứng đi.” “Nặc Nặc là học ngành gì?” Lăng Thanh hiếu kỳ nói. “Tin tức.” Tôn Nặc nói. “Vậy cậu thực tập cương vị là muốn đương biên tập?” “Không phải.” Tôn Nặc đạo, “Em cũng có thể, em chính là chưa từng thấy minh tinh, em…” “Tôn Nặc.” Vu Thần đánh gãy lời cậu nói, “Ngày mai phát phần CV cấp Từ Hàm, để cho hắn chuyển phát cho tôi, tư nhân thời gian, tôi không nói công sự.” Tôn Nặc liền vội vàng gật đầu, “Há, tốt.” Lăng Thanh nghe cậu nói đến minh tinh, hơi nghi hoặc một chút, Vu gia là làm điện tử, cùng minh tinh có quan hệ gì? Tôn Nặc muốn gặp minh tinh, phải là nên đi đài truyền hình loại hình địa phương thực tập sao? Bất quá hắn nghĩ lại nghĩ, Vu gia ra mấy khoản sản phẩm rất tốt, hiện tại các sản phẩm đều để cho máy lưu lượng"hot" làm đại diện, cho nên cậu có thể là nghĩ chính mình tại công ty, có thể nhìn thấy này đó phát ngôn viên. “Cậu nghĩ muốn thấy người minh tinh nào?” Hỏi cậu. Vu Thần liền là kinh sợ, không tự chủ nhìnLăng Thanh. Tôn Nặc ngược lại là rất ngoan ngoãn, nghe vậy bé ngoan hồi đáp, “Trần Hồng Minh.” Vu Thần:… Vu Thần nhìn về phía Tôn Nặc, “Ánh mắt cậu không tốt sao? Trở về mua cặp kính mắt đi.” Tôn Nặc:??? Tôn Nặc không rõ, “Trần Hồng Minh rất tuấn tú.” Vu Thần khinh bỉ cười, “Đẹp trai cỡ nào?” Tôn Nặc nhìn anh, muốn mở miệng rồi lại nhắm lại. Trần Hồng Minh xác thực đẹp trai, nhưng là Vu Thần rõ ràng so với hắn ta đẹp trai hơn rất nhiều, cho nên anh nhìn không lọt Trần Hồng Minh cũng bình thường. Lăng Thanh thấy Vu Thần đem người oán liền á khẩu không trả lời được, bất đắc dĩ rót cho anh chén nước, “Anh uống nhiều nước một chút, đừng oán Nặc Nặc.” Chính là! Tôn Nặc yên lặng đánh call. Vu Thần rất bình tĩnh, “Tôi chỉ là nhắc nhở cậu ta nhìn người không thể nhìn mặt ngoài, đặc biệt là một ít người liền mặt ngoài đều giống như...” “Nhưng là Tiểu Ngư anh không phải thật coi trọng hắn sao? Không phải thì anh làm sao không nâng những người khác, mà đi nâng hắn a.” Từ Hàm cắm miệng. Vu Thần:!!! Vu Thần tức giận nhìn về phía Từ Hàm, nói đồng đội heo chính là cậu! Lăng Thanh cười cười, thu hồi cho anh rót chén nước, “Xem ra tôi không biết sự tình còn rất nhiều.” Hắn nhìn về phía Vu Thần, “Bảo bối anh rất lợi hại, trong nhà hồng kỳ không ngã, bên ngoài còn có cái thải kỳ bay phiêu*. Anh còn có thể nâng tiểu minh tinh?” (* Trong nhà vợ con vẫn còn mà đã ra ngoài lămg nhăng)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]