Trong cơn mơ, tiếng chuông cửa kêu inh ỏi liên hồi, quyết không ngừng cho đến khi đánh thức được người đang say giấc.
Địch Ảnh bò dậy từ sofa như mộng du, díp mắt đi ra huyền quan: “Ra rồi đây ra rồi đây.”
Dụ Tinh Kỷ tốt bụng nhắc Tôn Luật Thi: “Lát nữa dù cô thấy gì cũng đừng ngạc nhiên nhé.”
Cô luật sư có cái tên Tôn Luật Thi[1] này ăn vận chỉnh tề đúng chất ngôi sao công sở, để mái tóc tém sắc cạnh, liếc mắt cũng tạo áp lực cho người bị liếc.
“Không có chuyện đấy đâu. Tôi đã được đào tạo bài bản để giữ bình tĩnh trước mọi tình huống.”
“Vậy thì tốt,” Dụ Tinh Kỷ yên tâm, “Thú thực với cô, tôi vẫn thường gặp những niềm vui bất ngờ sau nhiều năm làm quản lí cho cậu ấy.”
Đằng sau cánh cửa mở ra là Địch Ảnh mắt lim dim ngái ngủ.
“Chị à, chị có biết bây giờ là mấy giờ không vậy?”
Dụ Tinh Kỷ bình thản xem đồng hồ: “8 giờ 55 phút, giờ này dân công sở đang pha cà phê trong phòng uống nước rồi chú em.”
“Kỉ lục dậy sớm nhất của em trong kì nghỉ phép là 10 giờ 30 đó.” Địch Ảnh quay gót lướt vào nhà như thi triển Lăng Ba Vi Bộ[2]: “Với lại chị có mã mở cửa nhà em cơ mà.”
Dụ Tinh Kỷ mời Tôn Luật Thi vào nhà.
“Trước cậu ở một mình thì chị muốn vào lúc nào chẳng được. Bây giờ nhà đâu chỉ có riêng cậu, làm sao chị biết cậu đang làm gì bên trong.”
Địch Ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-lanh-lung-sinh-chon-cho-toi/3544729/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.