Người Địch Ảnh ướt sũng và bê bết đất không thua gì Lăng Tễ ban nãy.
“Anh… thay đồ đi đã.” Lăng Tễ giục hắn.
Địch Ảnh chẳng ngại ngùng giống Lăng Tễ, cởi áo vứt xuống đất ngay trước mắt anh rồi cứ thế ở trần đi ra tìm đồ trong tủ quần áo.
Nhờ chăm chỉ tập thể dục suốt nhiều năm mà trong mọi chuyển động, đường nét cơ lưng, vai của hắn đều toát lên vẻ đẹp hài hoà giữa vạm vỡ và uyển chuyển.
“Thầy Lăng ơi tôi tò mò quá, em giục tôi thay quần áo vì em mắc bệnh sạch sẽ hay vì lo tôi bị lạnh thế?”
Địch Ảnh thấy sau lưng im ru liền quay phắt lại mà không báo trước, bắt gặp ngay Lăng Tễ chột dạ cúi vội xuống nhìn điện thoại.
Địch Ảnh: “…”
Sao bỗng dưng hắn lại thấu hiểu niềm vui của chủ nhiệm lớp nhỉ?
Thay đồ xong xuôi, Địch Ảnh quay ra thì thấy Lăng Tễ nằm trên giường đang tập trung cao độ để chiến đấu với cái điện thoại.
Cả màn hình điện thoại của anh đen thui y chang cục gạch hàn que[1].
Địch Ảnh đứng cạnh nhìn anh liên tục bấm nút khởi động, mỗi lần bấm lại càng buồn bực và sốt ruột hơn.
“Em đừng so găng với cục gạch làm gì,” Địch Ảnh ngồi xuống mép giường, “Nhà vẫn còn điện thoại mới nguyên chưa đập hộp mà hãng tôi đại diện gửi tặng, đợi lát nữa tôi giúp em chuyển sim sang máy đấy. Các tính năng khác thì không dám đảm bảo, nhưng đã là điện thoại anh đây quảng cáo tối thiểu phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-lanh-lung-sinh-chon-cho-toi/3544728/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.