Tác giả: Dịch Tu La
Editor: Manh
Kiếm cơm bằng nghề diễn hơn hai chục năm nay, Địch Ảnh không ngờ mình cũng có năng khiếu hơn người trong khoản cải tạo nội thất.
Cứ trông căn phòng cho em bé sang trọng một tay hắn bài trí mà xem, ngay đến người chẳng còn nuối tiếc gì trên đời cũng thèm được đầu thai để trải nghiệm cuộc sống trẻ sơ sinh ấy chứ.
Hắn hài lòng ngắm nghía thành quả lao động của mình. Không riêng gì hắn, Bé Ao cũng đang phấn khích đuổi theo một quả bóng. Với nó, phòng em bé hệt như một sân chơi lớn vậy.
Thình lình có bàn tay thò từ trên xuống túm gáy nhấc bổng nó lên.
“Chít chít chít chít!”
“Vui nhờ? Có thấy làm con nhà giàu sướng mê tơi không? Con người chỉ có thể chọn nỗ lực, không thể chọn xuất thân, mày thì chọn đúng xuất thân nhưng mày chọn nhầm loài!”
Cặp vuốt trắng mịn khua khoắng loạn xạ trong không khí, thế nhưng đáp lại nó lại là một tràng cười giễu vô tình.
“Mày múa gì vậy? Thái cực quyền tốc độ nhân tám à?”
“CHÍT CHÍT!” Bé Ao rít lên phản đối.
Địch Ảnh búng lên cái bụng uốn éo của nó.
“Vênh nó vừa thôi, chờ Lăng Tễ hết giận, không cần mượn mày làm cớ nữa, tao sẽ cho mày về nhà máy da lông Đông Bắc mà đoàn tụ với các anh chị em thất lạc của mày.”
“Chít!”
Bé Ao lấy hết sức bình sinh vùng khỏi bàn tay ma quỷ, nhảy chồm lên mặt hắn, rồi lại giẫm lên đầu Địch Ảnh lấy đà vọt thẳng xuống sàn, lủi tiệt đi mất.
“Con chồn đần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-lanh-lung-sinh-chon-cho-toi/277221/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.