Tác giả: Dịch Tu La
Editor: Manh
“Chào thầy Lăng, tôi là trợ lí sinh hoạt của anh Địch – Tiểu Giả. Thầy thấy đó, tôi là một người mù giàu nghị lực vươn lên. Tôi rất biết ơn sếp tôi, con người nhân hậu có tấm lòng Bồ Tát đã không bận tâm đến khuyết tật của tôi mà cho tôi một công việc ổn định…”
Địch Ảnh: “Cậu bị đuổi việc.”
Người mù Tiểu Giả đang bắt tay với không khí nghe thế thì khóc một dòng sông.
Sau lưng cậu ta, vẻ chê bôi thoáng hiện lên trên gương mặt lạnh lùng của Lăng Tễ. Xem ra cái nhà này từ sếp đến trợ lí đều ấm đầu hết ráo rồi.
Địch Ảnh dùng vũ lực lôi Bé Ao xuống khỏi ngực, nó không cam tâm quơ quào bốn cái vuốt con con.
“Cả mày nữa, tống mày đi luôn. Nhưng mày được phép chọn làm con nuôi người mù, hai đứa bây họp đội ra đường mãi võ khéo là đủ ăn.”
Tiểu Giả nhào tới: “Đây cháu lớn của em đấy ư?”
Cậu nhìn Bé Ao như nhìn một kì tích nhiệm màu, ánh sáng chiếu vào làm mắt cậu ta long lanh.
“Làm cách nào mà giống hệt vậy nhỉ? Không phải bắt chước như thần mà phải nói là sao y bản chính.”
Địch Ảnh: “Cậu mù thật đấy à, không phải vẽ rắn thêm chân mà phải nói là có mắt không tròng.”
“Hu hu, người ta nói thật lòng mà…”
Nghe ngoài cửa có tiếng lịch kịch, Tiểu Gia ngoái lại thì thấy Lăng Tễ đang tự dọn hành lí, bèn hớt hải chạy tới.
“Thầy Lăng ơi, thầy muốn em thất nghiệp thật sao hở thầy? Để em, để em,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-lanh-lung-sinh-chon-cho-toi/277220/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.