Edit: Cực Phẩm
[1] Manh: đáng yêu, dễ thương. Thấy để “manh” hay hơn mình để từ gốc.
“Hu hu hu, đau lòng quá, anh làm sao có thể đối xử thô lỗ với em họ nhỏ nhắn như đoá kiều hoa này thế được. À mà em có thể dọn đồ đến chỗ anh thuê ở được không?” Hạ Lạc rất có tâm cơ đem vấn đề mấu chốt giấu sau một tràng lời nói lảm nhảm.
“Được em gái mi!” Hạ Triển cực kỳ sắc bén nghe ra vấn đề mấu chốt, sống Hạ Lạc yêu quái nhiều năm như vậy, cực kỳ hiểu rõ mấy món mánh khoé này của em họ mình.
“… Em chỉ muốn dọn đến ở cùng với anh thôi mà.” Hạ Lạc uỷ khuất nói.
“Cũng được, vậy để anh nói Cố Phong dọn về phòng ngủ ở, cho em đến ở chung luôn.” Hạ Triển đốt điếu thuốc, thong thả nói.
“Anh làm sao có thể làm thế được!” Hạ Lạc cực kỳ hoảng sợ. Có cảm giác sợ hãi vì suy nghĩ bị người khác nhìn thấu.
“Em cho dù thích đến thế nào cũng không thể vội vàng như thế! Thế còn ra thể thống gì nữa?” Hạ Triển chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)! Em trai nhà mình trước giờ tầm mắt luôn cao đến doạ người, cũng chẳng hiểu thế nào liền biến thành giống bây giờ, tuy rằng Cố Phong thật sự rất ưu tú, nhưng dù sao cũng chưa rõ tính hướng người ta, cứ hãm quá sâu như bây giờ sau này có hối hận cũng không kịp.
“Anh…” Kết thúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-la-ten-tieu-tien-nhan/3143035/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.