Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Buổi sáng tốt lành, ăn xong bữa sáng, Tưởng Sầm tưới hoa trên ban công, hôm nay trời có phần u ám, nhiệt độ cũng giảm đi rất nhiều, thỉnh thoảng còn vài cơn gió thổi tới, Tưởng Sầm ngẩng đầu nhìn mây đen che kín bầu trời bao la, nghĩ chắc sắp mưa rồi, cậu vội tưới hết hoa xong chạy vào nhà. LQĐ
Kẹo Đường đi trên lối đi ở ban công, liếc thấy người tí hon ở trên ban công sát bên cạnh, nó cao hứng chạy tới cùng chơi với cậu, không rên một tiếng xuất hiện sau lưng người tí hon, thành công hù dọa cậu hoảng sợ.
Tưởng Sầm lùi về sau mấy bước, nhìn con mèo nhỏ cách chỉ vài bước, mặc dù Kinh Sở Dương từng nói nó không cắn người, nhưng trong lòng cậu vẫn sợ mèo, có lẽ khi còn bé tâm lý oán hận quá nặng, khiến cậu không cách nào tiếp nhận nó ngay lập tức.
Gió càng lúc càng lớn, ban công nhà Tưởng Sầm vẫn giữ nguyên kiểu ban đầu, còn ban công nhà Kinh Sở Dương vì có mèo nên bốn phía đều gắn kính, gió từ ngoài thổi vào khiến Tưởng Sầm đứng không vững, cả người lảo đảo sắp ngã.
Meo meo meo ~
Kẹo Đường nghiêng đầu nhìn người tí hon trước mắt, lông toàn thân bị gió thổi rối nùi, ánh mắt hơi tủi thân, vì sao cậu ấy không muốn chơi với nó, rõ ràng nó rất mềm mại mà, nó cũng đâu cắn người, ba từng nói không được cắn người.
Gió càng thổi mạnh, tiếng gió rít gào thổi qua tai Tưởng Sầm, khiến cậu đứng không vững, sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-la-mot-dua-be/53577/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.