Cho đến giờ ra về, Kiều Nhi vẫn còn hậm hực chùi bàn một mình. Với những vết bẩn khó xử lý này có lẽ sẽ ngốn của cô không ít thời gian.
“Mẹ kiếp! Viết cũng viết thật đậm hại bà đây lau mệt muốn chết!” Cọ rửa một lúc, Kiều Nhi thiếu kiên nhẫn vứt chiếc khăn một cách thô bạo.
“Cậu uống nước đi.”
Kiều Nhi giật mình, chột dạ nhặt lại chiếc khăn: “Cậu… chưa về nữa sao?”
Ở phía cửa lớp có một thiếu niên đang bước vào.
“Sao tôi có thể về chứ? Cho cậu.” Cuối cùng cũng nói một câu tiếng người.
Điềm Tranh đặt chai nước ngọt vào tay Kiều Nhi, còn bản thân thì cầm lấy chiếc khăn tự mình lau chùi bàn. Dù gì thì phòng học chẳng còn ai, cậu ta không sợ bị nhìn thấy.
“Cảm ơn vì đã thay tôi nhận tội.” Điềm Tranh rũ mí mắt, giọng nghẹn ngào bán thảm: “Tôi thật sự không biết nên làm gì, tôi sợ Thiên Thành thích cậu ta, do đó tôi mới… tôi mới…”
Nghe được một lời ấy, mọi dồn nén và uất ức trong lòng Kiều Nhi giống như bị xóa tan trong tích tắc: “Không có gì, chúng ta là bạn tốt của nhau mà. Hơn nữa tôi cũng không ưa gì Nhậm Tuân. Đừng khóc, tôi hiểu được tâm lý của cậu, nếu lần sau có muốn dạy dỗ tên kia thì hãy nói tôi một tiếng, cậu đừng tự tay làm nữa.”
Cậu ta nghe tới đó thì vui mừng ra mặt: “Cậu nói thật sao?”
Kiều Nhi gật đầu chắc nịch: “Thật mà, lần sau cứ nói với tôi đi, tôi thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-la-fan-cuong-cua-toi/3000353/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.