Chương trước
Chương sau
Vào lần họp đầu tiên sau khi Nhạc Chiêu Âm nhậm chức bà chủ của Liên Hoa Ảnh thị, cô đã muốn trói couple giữa Thời Khuất Tiêu và Chiêu Tích Hi, nhưng không chỉ Thời Khuất Tiêu không đồng ý, đến cả Nhạc Chiêu Hiên cũng phản đối.

Đây có lẽ là lần đầu tiên hai người này đồng loạt phản đối như thế, khiến cho Nhạc Chiêu Âm cảm thấy chuyện này rất thú vị. Trái lại, cô không thèm hỏi ý kiến của hai tên đó, quay sang nhìn Chiêu Tích Hi, nói:

- Còn Tích Hi nghĩ sao? Nếu như cô và Ảnh Đế có thể trói couple thì tài nguyên của cô sẽ nhiều hơn. Tuy có thể sẽ bị chửi, nhưng chắc chắn phần lợi sẽ nghiêng về cô.

Chiêu Tích Hi nhìn Nhạc Chiêu Âm, sau đó lại nhìn sang Nhạc Chiêu Hiên, cứ vậy mà cúi đầu không dám nói. Khi này Nhạc Chiêu Hiên đã lên tiếng nói trước:

- Âm Âm, chuyện gì cũng được, nhưng chuyện này không được!

- Tại sao? Chẳng phải anh cũng công nhận rằng Chiêu Tích Hi diễn xuất rất tốt sao? Hơn nữa duyên người qua đường của cô ấy cũng rất tốt, nếu như đầu tư tài nguyên, trói couple với Ảnh Đế thì chỉ có lợi, không có hại!

Nhạc Chiêu Hiên cứng miệng nên sẽ không nói rằng mình thích người ta đâu, vì lẽ đó nên Nhạc Chiêu Âm đành phải làm người xấu một lần, đứng ra giúp tên ngốc đó nhìn ra tình cảm của bản thân. Nhưng Nhạc Chiêu Hiên vẫn chỉ biết nhìn Chiêu Tích Hi, sau đó lại nói:

- Âm Âm, công ty chúng ta bây giờ đâu nhất thiết phải trói buộc couple chứ?

- Tại sao lại không?

Chiêu Tích Hi có chút mím môi, Thời Khuất Tiêu cũng nhìn cô, sau đó lại nhìn sang Nhạc Chiêu Hiên, nếu như bây giờ tên đần đó mà không nói ra tâm tư tình cảm của mình thì xem như tên đó mất bồ, còn anh mất vợ đó… Mau nói đi chứ, cái tên đần này.

Đột nhiên lúc này Nhạc Chiêu Hiên cũng ngồi xuống và không nói nữa, hiển nhiên cái hành động đó của anh ấy cũng xem như là đồng ý, Nhạc Chiêu Âm có chút thất vọng rồi… Ôi trời ơi, người nhà họ Nhạc làm sao lại có một tên nhát gan như Nhạc Chiêu Hiên vậy chứ? Thích người ta, bao bọc người ta bao nhiêu năm nay, bây giờ người ta sắp sửa bị trói cặp đôi với người khác rồi mà vẫn nhất quyết không mở miệng, ông anh này đúng là đáng đời độc thân mà.



Đến đây Nhạc Chiêu Âm lại nhàn nhạt nói:

- Thôi bỏ đi, chuyện của Tích Hi em sẽ nghĩ lại sau. Mọi người ra ngoài đi.

Chiêu Tích Hi cũng gật đầu rồi chạy nhanh ra ngoài, Thời Khuất Tiêu thấy tình hình không ổn lắm nên muốn ở lại, tuy nhiên Tạ Đới hiểu lòng người nên đã kéo anh ra ngoài. Trong phòng bây giờ chỉ còn lại Nhạc Chiêu Âm và Nhạc Chiêu Hiên mà thôi, cô đưa mắt nhìn anh trai của mình, nói:

- Anh thích cô ấy sao?

- Em nói gì vậy, cô ấy là người của công ty, làm sao anh có thể…

- Vậy em đuổi cô ấy là được rồi.

Nhạc Chiêu Hiên có chút giật mình, nhưng rồi sau đó anh ấy chỉ cười nhạt một tiếng. Cho dù bây giờ có thích hay không thì cũng có khác gì nhau đâu chứ? Từ đầu đến cuối Chiêu Tích Hi vẫn luôn sợ hãi anh ấy, còn luôn e dè với Nhạc gia, nếu đột nhiên được tỏ tình thì chắc chắn cô ấy sẽ rất sốc… Lỡ như cô ấy rời đi thì Nhạc Chiêu Hiên phải làm sao đây?

- Anh vì muốn giữ cô ấy ở bên mình mà lấy đi không ít tài nguyên của cô ấy, những ghi chép của Chiêu Tích Hi em đã xem qua rồi. Hai năm trước sau bộ phim đại bạo, cô ấy được rất nhiều dự án tốt… Cuối cùng anh nói rằng cô ấy bạo phim chứ không bạo người, sau đó cắt hết các tài nguyên của người ta. Nhạc Chiêu Hiên, anh không thấy người ta nỗ lực như vậy à? Sao anh phải làm vậy chứ?

- Vì cô ấy quá tỏa sáng, anh sợ bản thân không giữ được.

- Ngu gì ngu thế hả trời. Nếu như sợ thì cứ… Ăn kem trước cổng, đem mỹ nhân về nhà đi, cũng đâu phải nhà ta có cấm kị với con dâu diễn viên, anh lo gì vậy?



Nhạc Chiêu Hiên tròn mắt nhìn em gái của mình, có thể trong tình yêu của chính mình thì có vẻ cô không hiểu lắm. Nhưng cô chính là loại người “thích là phải nhích, không có chuyện giấu ở trong lòng”, chứ để lâu sẽ sinh bệnh đó.

- Âm Âm, vậy còn em và Khuất Tiêu thì sao? Hai đứa nghĩ gì về nhau?

- Ủa gì vậy, tự nhiên bẻ lái ngang hông vậy anh hai?

- Em nói xem, em có thích cậu ấy không?

Nhạc Chiêu Âm suy nghĩ một chút, nói thật thì đến tận bây giờ cô vẫn không biết mình thích Thời Khuất Tiêu là vì anh là Thời Khuất Tiêu, hay anh là “Tiêu Tiêu” nữa. Nhưng mà, có lẽ là cô có chút thích anh rồi.

- Một chút.

Nhạc Chiêu Hiên mỉm cười, sau đó anh lại nói:

- Em có biết từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ Thời Khuất Tiêu sẽ yêu đương. Đến khi cậu ta nói đã yêu rồi, lại còn yêu qua mạng, anh còn lo lắng cậu ta bị người khác lừa. Cuối cùng, người bị lừa lại là em gái của mình… Nhạc Chiêu Âm, em bị Thời Khuất Tiêu lừa mất trái tim từ bao giờ rồi vậy?

Ai mà biết trời, nhưng thử nghĩ đi… Một người nhiệt tình theo đuổi như Thời Khuất Tiêu thì cjo dù có là khúc gỗ cũng phải rung động nữa, tuy nhiều khi anh hơi vô tri một chút, nhưng chung quy thì vẫn rất thật lòng.

Cô không phủ nhận, bản thân thích anh… Nhưng chỉ một chút thôi, vẫn chưa đủ để xác định mối quan hệ đâu, cho nên… Nằm mơ đê ní!

#Yu~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.