Mọi chuyện cũng dần lắng xuống, nhưng ở Liên Hoa Ảnh thị thì không!
Kể từ khi Nhạc Chiêu Âm nhậm chức thì Thời Khuất Tiêu siêng năng đến công ty hẳn, nếu như là trước kia thì phải vang nài rồi lôi kéo còn may ra, nhưng bây giờ Tạ Đới không cần bỏ ra chút sức lực nào cả, cậu ta chỉ cần nhìn Thời Khuất Tiêu, nghiêng đầu, nói:
- Khuất Tiêu, chúng ta đến tìm bà chủ nhé?
- Được, đi thôi.
Nhanh lắm, được vậy là nhanh chứ bình thường đâu có kiểu vậy. Tạ Đới biết thừa rồi, nhưng cũng may bây giờ bà chủ của Liên Hoa Ảnh thị là Nhạc Chiêu Âm nên Thời Khuất Tiêu mới có tinh thần đi làm như thế, nhớ lại trước kia thì anh vẫn luôn sống với châm ngôn “Chậm mà chắc”, “Dục tốc bất đạt”, nhưng bây giờ để giành thời gian cho Nhạc Chiêu Âm đương nhiên anh phải dốc sức, nỗ lực nhiều hơn, nên mỗi ngày anh đều rảnh rỗi, mà rảnh rỗi thì làm gì?
Đương nhiên là đi tìm tình yêu rồi.
Có vẻ như Nhạc Chiêu Âm đã quen với tần suất xuất hiện của Thời Khuất Tiêu nên cô cũng không thèm quan tâm nữa, nhưng anh thì vẫn rất vui vẻ kéo ghế ngồi đối diện với cô, chống tay lên bàn làm việc của cô, cười như một tên dở hơi. Cũng may là ở đây chỉ có ba người thôi đó, chứ mà để thêm vài người nữa chắc cái danh Ảnh Đế cũng chỉ là cái danh thôi.
- Thời Khuất Tiêu…
- Anh nghe đây vợ.
Nhạc Chiêu Âm liếc anh một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-hom-nay-lai-bi-lua/3391196/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.