Để chứng minh mình là nữ thì Nhạc Chiêu Âm liền nắm đầu tên nam nhân thối tha kia vào nhà của anh, ở trước mặt của anh cởi bỏ tóc giả, rồi tẩy bỏ hết lớp trang điểm.
Sau khi Thời Khuất Tiêu nhìn thấy gương mặt của bạn gái mình ở ngay trước mặt cũng không cầm lòng được mà chạy đến muốn cô, nhưng đã bị Nhạc Chiêu Âm lạnh lùng đẩy ra, sau đó cô còn nhìn anh, nói:
- Được rồi, tôi chỉ muốn chứng minh mình là nữ thôi. Vậy nhé, hết chuyện rồi, đi trước đây.
Nhưng làm gì có chuyện cô đã đến rồi mà còn đi chứ, ngay lusv này Thời Khuất Tiêu liền ôm lấy cô, còn đẩy Tạ Đới và Bánh Bao ra ngoài, lúc này anh liền cố ý cọ cọ đầu vào cổ của cô, nhỏ giọng nói:
- Vậy có nghĩa là em đã sớm biết anh là Ảnh Đế nên mới muốn làm trợ lý của anh, nhằm quan sát anh đúng không? Âm Âm, em nghịch ngợm thật đó.
Gương mặt của Nhạc Chiêu Âm ngơ ngác, ủa gì vậy má nội? Ở đâu mà ra vậy cha cố? Công nhận là cô mê trai thiệt nên mới từ nước ngoài về đây, nhưng không có cái chuyện biết anh là Ảnh Đế rồi xin vào vị trí trợ lý nhé, cô đâu có điên, cô đẹp mà... Nếu mà muốn ở bên cạnh anh thì phải xin làm diễn viên chứ đâu mà giả trai rồi làm trợ lý bị hành muốn bay màu vậy chứ? Bộ bị khùng hay gì?
Còn chưa đợi cô lên tiếng thì Thời Khuất Tiêu lại siết chặt vòng tay ôm cô hơn, sau đó anh lại nhỏ giọng nói:
- Vậy cái hôm ở nhà em là sao?
- À, anh hỏi ngày hôm đó ấy hả? Thì hôm đó anh tới nhà tôi, anh uống say rồi cưỡng hôn tôi không thành, ngay sau đó còn ngã xuống đất bị đập đầu, nên buổi sáng tôi mới hỏi anh có thấy đau ở đâu không. Chứ anh nghĩ gì?
- Vậy còn mấy vết trên cơ thể anh là sao? Còn áo của anh nữa?
Nét mặt của Nhạc Chiêu Âm liền trở nên khinh bỉ, sau đó lại chê bai, nói:
- Còn không phải anh à, đã yếu rồi còn ra gió, uống cho lắm vào rồi nôn bừa bãi, làm bẩn hết cả áo, khiến tôi phải cởi áo của anh ra. Lúc đầu tôi để anh ngủ ở sofa, nhưng ban đêm nghe thấy anh rên rỉ bị muỗi cắn nhiều quá, nên mới khiêng anh vào phòng đó.
Hóa ra mọi chuyện là chuyện, làm anh còn tưởng giới tính của bản thân bị cô bẻ cong chứ. Nhưng không sao, bây giờ anh đã biết trợ lý nhỏ ở bên cạnh mình là Âm Âm nhà mình rồi, thật sự là tốt quá.
Bất chợt, lúc này anh liền nhớ đến một chuyện, sau đó liền nói:
- Âm Âm, vậy tại sao em vẫn muốn chia tay với anh vậy? Rõ ràng em cũng nhìn ra mà... Anh rất yêu em.
- Tại anh có bệnh, Thời Khuất Tiêu, có bệnh thì nên đi khám đi. Cả nhà anh đều đi khám đi. Hừ.
Nói xong thì Nhạc Chiêu Âm liền đẩy anh ra rồi kéo vali ra khỏi nhà, nhưng cô còn chưa đi được bao xa thì Thời Khuất Tiêu đã đuổi kịp, ngay sau đó thì ở dưới cổng của Nhuận Sắc Sương lại có rất nhiều cánh nhà báo, đến đây thì Tạ Đới ở bên ngoài liền đẩy hai người vào bên trong, nói:
- Tạm thời hai người đừng ra ngoài, chẳng biết cẩu tử được tin ở đâu lại bao vây ở dưới rồi. Hoàng Túc... Ý tôi là... Chiêu Âm, cô cũng không ra được đâu.
Cô nghe xong cũng chỉ biết thở dài rồi cũng đành ngồi sang một bên chờ thời, đột nhiên lúc này Nhạc Chiêu Hiên lại gọi điện cho Tạ Đới, còn nói rằng chút nữa anh ấy sẽ đến tìm Thời Khuất Tiêu nữa chứ.
- Chút nữa Nhạc Chiêu Hiên sẽ đến đó.
Nhạc Chiêu Âm nghe xong liền tá hỏa, không được, anh trai mà tới đây là không chỉ Thời Khuất Tiêu chết mà cô cũng chết đó, giây sau đó cô liền đi đến cửa sổ ở trong phòng của anh, xác định ở bên dưới không có chó săn nào thì liền chuẩn bị đu dây nhảy xuống, nhưng cô chỉ vừa mới leo lên cửa sổ thôi là đã bị Thời Khuất Tiêu ôm lại, anh trực tiếp ôm cô vào lòng, nhỏ giọng nói:
- Âm Âm, em đừng có trốn, anh nhất định không để em trốn đâu.
- Mẹ nó Thời Khuất Tiêu, anh muốn chết thì chết một mình đi, đừng có kéo tôi theo!
- Âm Âm, em đừng có nói như vậy chứ, làm sao anh có thể kéo em chết chung chứ, anh yêu em còn không hết mà.
Nói hết câu thì Thời Khuất Tiêu còn hôn nhẹ lên vai của cô một cái đầy cưng chiều, riêng Tạ Đới thì cũng biết tại sao Hoàng Túc... Ý là Nhạc Chiêu Âm nhất quyết một, hai đòi chia tay rồi... Khi cô ở thân phận Hoàng Túc thì anh hành người ta sống dở chết dở, hoàn toàn như một người khác. Đến khi người ta là Nhạc Chiêu Âm thì lại cưng sủng như trứng, cho dù là ai thì cũng sẽ sợ hãi thôi.
Chiêu Âm à, tuy biết cười là sẽ xuống địa ngục, nhưng Tạ Đới thật sự không nhịn được cười. Cậu ta còn hi vọng Nhạc Chiêu Âm cứ giữ chặt Thời Khuất Tiêu như thế đi, chứ thả anh ra lại hại đời hại người thì nguy mất... Ít nhất khi ở bên cạnh cô thì anh hại đời một mình cô là đủ rồi...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]