Kể từ khi Thời Khuất Tiêu bắt đầu chụp tạp chí là cô đã đấu tranh tâm lý rồi, cô đang nghĩ rằng bây giờ mình có nên xin nghỉ việc rồi bắt máy bay đi về nước luôn không nhỉ?
Nhưng mà bây giờ đến con trai cô cũng đã nhờ người gửi về rồi thì phải làm sao đây? Hơn nữa Bánh Bao cũng đã ở chờ cô đến đón rồi, cô còn tính chút nữa sẽ cùng Thời Khuất Tiêu đi đón Bánh Bao nữa cơ... Nhưng bây giờ xem như kế hoạch của cô phá sản! Chính thức phá sản rồi!
Ôi trời ơi, cô nên làm gì đây! Phải làm sao đây?
Cuối cùng thời khắc sinh tử cũng đã đến, Thời Khuất Tiêu cũng đã chụp tạp chí xong, hiện tại cô và anh đang trên đường quay về Nhuận Sắc Sương, khỏi cần nói thì cũng biết bây giờ trong lòng cô đang chảy bảy bảy bốn mươi chín hàng nước mắt. Nếu như bây giờ mà để Thời Khuất Tiêu bắt gặp cô bước ra từ số 520 nữa là ngon, là quá tuyệt vời, là coi như cuộc đời cô từ bây giờ sẽ chấm dứt.
Cuộc chơi cũng kết thúc, cuộc đời cô cũng kết thúc luôn, cắt đôi nỗi sầu rồi đem cô cắt làm đôi luôn...
- Hoàng Túc, cậu không sao chứ? Kể từ khi phim trường đã thấy cậu kì lạ rồi.
- Không... Không sao, chỉ là có chút đau đầu thôi, quay về uống thuốc là được rồi.
Thời Khuất Tiêu cũng chỉ nhìn cô, sau đó không nói gì nữa. Tại vì anh đâu có biết nỗi khổ tâm của cô đâu chứ, nếu như bây giờ cô mà nói rằng "Tiêu Tiêu của em, em chính là Âm Âm mà anh yêu nè!", đừng nói là sốc đến ngất xỉu, có khi Thời Khuất Tiêu sẽ sốc đến mức biến thành người thực vật luôn thì có.
Ngay khi xe của anh dừng lại ở Nhuận Sắc Sương thì Hoàng Túc đã ngay lập tức xuống xe rồi chạy về nhà của mình, bỏ lại tài xế và Thời Khuất Tiêu với gương mặt đầy khó hiểu, bộ anh ăn thịt cậu ta hay gì mà chạy nhanh dữ vậy. Nhưng rồi sau đó anh cũng không quan tâm nữa, bây giờ anh phải tranh thủ nhanh lên anh không còn nhiều thời gian đâu, anh phải gặp Âm Âm của anh nữa mà!
[...]
Nhạc Chiêu Âm vào đến nhà liền giật mình vì sự xuất hiện của Bánh Bao, thằng nhỏ vừa thấy cô liền sủa lên mấy tiếng đầy phấn khích, những bước chân ngắn cũn cỡn cũng bắt đầu chạy đến chỗ cô. À chưa nói nhỉ, giống chó mà cô nuôi là giống chó Shiba, thời gian cô nuôi Bánh Bao không lâu, tầm khoảng mới hai tháng này thôi, cô nhận nuôi bé ở một trại cứu hộ động vật ở nước ngoài.
Hiển nhiên thì khi cô nhận nuôi Bánh Bao cũng có nói cho Tiêu Tiêu rồi, nhưng sau khi cô từ nước ngoài về Niêm Thành thì đã nhờ bạn gửi Bánh Bao đến, ban đầu cô gửi thằng bé đến một trung tâm thú y lớn để được hưởng đãi ngộ khách VIP cơ, không ngờ thằng bạn quý hóa lại đem nó giao tận nhà luôn.
Ôm con trai đã đời thì Nhạc Chiêu Âm cũng phải tranh thủ thay quần áo, đầu tiên là cô cởi bỏ tóc giả, sau đó cởi bỏ chiếc áo sơmi quê mùa, đem nịt ngực cởi ra, khi này cô mới có thể thoải mái hít thở một chút, ôi thật là một ngày cực khổ quá đi.
Bây giờ cô phải tắm rửa đã chứ.
Nhìn đồng hồ một chút, ôi mẹ ơi, đã gần chín giờ tối rồi á? Vậy thì cô phải nhanh lên mới được!
Ngay lúc này thì cô chỉ vớ bừa lấy một chiếc váy, nhưng khi mặc vào thì cô mới nhận ra đây chính là chiếc váy đầu tiên mà Tiêu Tiêu nhà cô đã gửi tặng, cô còn đem nó đến tận đây cơ mà. Nghĩ tới nghĩ lui, thì mặc dù Thời Khuất Tiêu có chút đa nhân cách, nhưng gu thẩm mỹ vẫn rất tốt đấy chứ?
Nhưng cô vẫn phải chia tay thôi, cô không thể ở bên cạnh con bệnh đó được, cô không muốn chết ở nơi thế này đâu! Đáng sợ quá rồi.
Trang điểm thêm một chút, đeo thêm trang sức, lấy thêm túi xách, sau đó là hôn tạm biệt Bánh Bao, bây giờ Nhạc Chiêu Âm đã trở lại thành Nhạc Chiêu Âm, cô sẵn sàng có buổi "hẹn hò" đầu tiên rồi!
Và nó cũng sẽ là buổi hẹn hò cuối cùng!
Nghĩ đến đây thôi là Nhạc Chiêu Âm đã thấy mệt mỏi, tại sao Tiêu Tiêu nhà cô lại có thể là Thời Khuất Tiêu chứ? Phi lý, quá phi lý!
Bây giờ cho dù có phi lý đến đâu thì cô cũng đã nhìn thấy Thời Khuất Tiêu đang đứng ở chỗ hẹn rồi, thôi rồi lượm ơi, xác định không sai rồi... Thời Khuất Tiêu thật sự là đối tượng quen qua mạng của cô rồi... Bây giờ cô chạy có kịp không?
Thời Khuất Tiêu vừa nhìn thấy cô gái xinh đẹp đi đến liền có chút ngạc nhiên, nhưng khi anh nhìn thấy chiếc váy cô đang mặc trên người thì liền nhận ra, lập tức bước đến, còn chưa kịp chào hỏi đã ôm lấy cô vào lòng, nhỏ giọng dịu dàng nói:
- Chào... Chào anh... Tiêu Tiêu... Em... Em không ngờ anh lại là... Là Ảnh Đế đó.
Thời Khuất Tiêu có chút giật mình, sau đó anh còn rất gấp gáp nắm lấy tay cô, giải thích rằng bản thân không cố ý giấu giếm, chỉ là anh không muốn cô sợ thôi. Nhưng sau đó anh thấy vẻ mặt lo lắng cho Nhạc Chiêu Âm thì liền buông tay của cô ra, giọng nói có chút đáng thương, nói:
- Âm Âm... Không thích anh sao?
Nếu là Nhạc Chiêu Âm không biết Thời Khuất Tiêu thì chắc cô đã xiêu lòng với cái gương mặt này rồi. Nhưng xin lỗi, bà đây biết được bộ mặt thật của anh rồi nhé, đừng có mà diễn!
- Cái đó... Chúng ta đi đâu đây?
- Âm Âm muốn đi đâu?
- Em không biết, lần đầu em đến Niêm thành mà, anh đưa em đi đâu thì em đi đó.
Thời Khuất Tiêu lại nắm lấy tay cô rồi kéo cô đi, thôi thì lần hẹn hò đầu tiên phải trải nghiệm cho đầy đủ đã chứ, sau đó chia tay, chia chân gì đó thì mình tính sau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]