Kể từ giây phút cô biết rằng Tiêu Tiêu đáng yêu nhà mình là Thời Khuất Tiêu thì thế giới của cô cũng sụp đổ rồi, ôi trời ơi, tại sao ông trời lại có thể trêu đùa cô như vậy chứ? Bây giờ cô bắt máy bay chạy thẳng ra nước ngoài, mãi mãi cũng không về Niêm thành nữa có được không?
Chứ mặt mũi đâu mà gặp anh chứ.
Còn Thời Khuất Tiêu thì lại nhìn Hoàng Túc với cặp mắt nhìn sinh vật lạ, anh thật sự không hiểu tại sao cô lại có biểu hiện thống khổ như thế. Tuy nhiên anh cũng không quá quan tâm, lấy điện thoại đọc tin nhắn từ Âm Âm nhà mình rồi mỉm cười, cuối cùng thì sau hơn ba tháng yêu qua mạng anh cũng có thể gặp được cô gái nhỏ nhà mình rồi, thật sự rất mong chờ.
- Hoàng Túc, tối nay làm việc xong trước 9 giờ nhé.
- Vâng, tôi biết rồi.
Thời Khuất Tiêu cũng không hiểu lắm, cái biểu hiện này của Hoàng Túc làm anh bâng khuâng, nhưng anh cũng không thân đến mức hỏi đời tư của cô, nên đành im lặng.
Cứ như vậy mà anh đã hoàn thành xong chuyện quay phim thì Hoàng Túc cũng phải đôn thúc chuyện chụp ảnh tạp chí, ban đầu khi cô nói chuyện này cho Tạ Đới thì anh ấy cũng không quá ngạc nhiên, còn bảo cô nên quen dần đi, nói sao đi nữa thì đó mới là tính cách thật của Thời Khuất Tiêu.
Nhưng mà... Nhưng mà... Nhưng mà không đúng... Rõ ràng ở trên mạng Tiêu Tiêu của cô cực kì ôn nhu và ấm áp cơ mà? Hơn nữa còn rất lương thiện nữa chứ... Nhìn đi nhìn lại chẳng có một chút gì gọi là giống cái tên ác ma này cả.
Chẳng lẽ... Thời Khuất Tiêu có hai nhân cách hả?
Trên đường đến chỗ chụp tạp chí thì cô cũng có chút đắn đo, sau đó lại hỏi:
- Anh Thời, anh có anh em sinh đôi hay không?
- Không có.
- Vậy anh có bệnh... Tâm lý gì không?
Thời Khuất Tiêu liếc cô một cái, ngay sau đó anh lạnh nhạt nói:
- Tôi hoàn toàn khỏe mạnh.
Thôi rồi, tiêu cô thật rồi, vậy thì cô thật sự hẹn hò với Ảnh Đế mà chính mình cũng không biết rồi, bây giờ cô phải làm sao đây?
Hay là... Hay là nhân cơ hội tối nay gặp rồi cô đá anh luôn nhỉ? Phải ha, nên như vậy, đúng, nên như vậy, nên đá nhanh trước khi anh phát điên mà cắn chết cô... Đúng, đúng, đúng... Nên đá trước, sau đó cô cũng phải nhanh chóng chạy trốn mới được.
Trời ơi ngó xuống mà xem đi nè, Nhạc Chiêu Âm cô sống hai mươi lăm trên đời, lần đầu yêu đương lại vớ phải tên Ảnh Đế đa nhân cách như vậy... Sao mà ông trời có thể tàn nhẫn như vậy chứ! Cô đã làm gì nên tội hả! Ông trời ơi!
Vốn dĩ trời vẫn còn đang trong xanh, nhưng không biết lý do gì lại có tiếng sét đánh một cái *Đùng* rất lớn, làm cho cô giật mình, ngay lập tức cô liền tĩnh tâm, nở một nụ cười "thiện lành", nam mô a di đà phật, thiện tai, thật là tội lỗi quá đi, đã làm phiền ngài rồi.
Thời Khuất Tiêu ngồi bên cạnh thì sợ đó, anh thấy rõ được nét mặt của trợ lý thay đổi liên tục, nhất cái là cái khúc sau khi có tiếng sét đánh, nếu như có nói gì thì anh còn tưởng rằng cô đã nói dối nên trời đang trách phạt đấy chứ.
Đột nhiên anh thấy nụ cười kia có chút kì quái, thấy cũng dễ thương.
Ủa khoan đi, dễ thương gì chứ? Cái tên đần đó mà dễ thương quái gì, anh đúng là điên rồi mới nghĩ Hoàng Túc dễ thương, anh thở dài một tiếng, nói:
- Cậu điên à mà cười như dở người thế?
- Tôi có điên hay không cũng chẳng liên quan đến anh, quan tâm tôi làm gì.
Thời Khuất Tiêu cũng không muốn nói nữa, sau đó anh lại cầm điện thoại lên muốn nhắn tin cho Âm Âm nhà mình, tựa như có tật giật mình, Hoàng Túc liền ngay lập tức tắt tiếng điện thoại rồi làm như không có chuyện gì xảy ra, anh liếc cô một cái, nói:
- Thần kinh.
Hai người cứ như thế, một người thì nhắn tin cho bạn gái và chờ được trả lời trong vô vọng.
Một người thì đang cười gượng và muốn nhảy ra khỏi xe để tránh cảnh éo le này.
Ôi thần linh ơi, hãy cứu rỗi linh hồn này của cô đi, tại sao lại đẩy cô vào con đường này vậy chứ? Bây giờ cô phải làm sao đây?
Đương nhiên với tính khí thất thường như Thời Khuất Tiêu khi không đợi được Âm Âm nhà mình trả lời tin nhắn thì rất không vui, ngay sau đó anh liền nhìn sang Hoàng Túc, nói:
- Phải rồi, nghe nói công ty đã bố trí cho cậu một ngôi nhà, ở chỗ nào vậy? Khi nào xong việc tôi sẽ đưa cậu về.
- Số 520 Nhuận Sắc Sương.
Hoàng Túc thản nhiên trả lời, còn Thời Khuất Tiêu thì chỉ nhìn cô làm cô thấy khó hiểu, nhưng rồi bất chợt cô lại lỡ lời nói hớ rồi, lại quên dùng kính ngữ, cái này chỉ là phản ứng tự nhiên, hết sức tự nhiên mà thôi, nhưng Thời Khuất Tiêu cũng chỉ có chút ngạc nhiên, sau đó anh cũng gật gù, nói:
- Tôi ở 521.
Hai mắt của Hoàng Túc liền trợn ngược, cái này là nghiệt duyên! Chắc chắn là nghiệt duyên rồi! Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy chứ, vô lý, quá vô lý!
- Xong việc tôi sẽ đưa cậu về.
- Vâng, cảm ơn anh Thời.
- Ừ.
Đấy, đây chắc chắn không phải Tiêu Tiêu nhà cô, Tiêu Tiêu nhà cô không thể nào trả lời trống không như vậy được.
Dù rằng bằng chứng đã rành rành trước mắt nhưng Nhạc Chiêu Âm vẫn muốn huyễn hoặc bản thân, cô khổ quá mà...
#Yu~
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên Thành Thời Xưa Cẩu Huyết Trong Sách Tra A
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]