42.
Tay Lương Nhung không khống chế được run lên.
Hắn mở wechat trên điện thoại thì thấy thông báo tài khoản đăng nhập trên một thiết bị khác.
Ảnh chân dung cùng tài khoản, tất cả đều đang nói cho hắn biết, đây chính là điện thoại mà Tống Ninh làm mất.
Trái tim hắn chưa bao giờ đập nhanh tới vậy, nó giống như muốn nhảy ra ngoài.
Hắn giống như kẻ điên lật tung cả nhà lên, hắn chắc chắn rằng mình có thể tìm được manh mối gì đó.
43.
Hắn tìm thấy một quyển nhật ký màu xanh trong thư phòng, trên bìa có ghi tên hắn: Lương Nhung.
Từ nhỏ hắn đã có thói quen viết nhật ký, thói quen này được hắn bảo lưu đến năm mười sáu tuổi, khi mẹ hắn qua đời.
Sau đó hắn không chạm vào nhật ký nữa.
Nhưng quyển nhật ký trước mặt không phải quyển năm mười sáu tuổi của hắn, quyển nhật ký này bắt đầu viết từ ba năm trước.
44.
Ngày 10 tháng 9 năm 2016.
Tôi mới quen một vị ca ca, anh ấy tên là Tống Ninh, anh ấy là bác sĩ gia đình tôi.
Anh ấy hai mươi sáu, lớn hơn tôi mười tuổi, nhưng nhìn thì hoàn toàn không giống, anh ấy rất trẻ.
Ánh mắt anh ấy rất đẹp.
Ngày 5 tháng 10 năm 2016.
Ngày nào Tống Ninh ca ca cũng đến, tôi hỏi anh ấy tại sao thì anh ấy bảo mẹ tôi đi công tác nên nhờ anh ấy đến chăm sóc tôi.
Tôi rất nhớ mẹ. Tống Ninh ca ca bảo mẹ đi công tác rất nhanh sẽ trở về.
Ngày 1 tháng 12 năm 2016.
Tống Ninh ca ca cho tôi uống rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-dau-oc-hong-roi/89136/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.