36.
Lương Nhung cảm thấy có một số người sinh ra là để hôn nhau, giống như hắn và Tống Ninh vậy.
Khi môi họ chạm vào nhau, cơ thể giống như phản xạ mà quấn lấy nhau.
Ngày thứ hai tỉnh dậy, Lương Nhung cảm giác đầu đau như búa bổ, hắn giơ tay lên vò vò tóc thì đột nhiên nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Lương Nhung mở mắt nhìn kỹ, nhất thời toàn bộ khuôn mặt đều nhuộm ý cười.
Tống Ninh vẫn chưa dậy, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, mái tóc mềm mại lướt qua da hắn, làm cho hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cảm giác này trước nay hắn chưa từng cảm nhận được.
Không, có lẽ là đã từng, tại nơi sâu thẳm nhất trong tâm, hắn cảm thấy mình từng chứng kiến hình ảnh này rồi chỉ là hắn không thể nhớ ra.
37.
Tống Ninh mở mắt ra, vì nằm nghiêng nên một bên mặt đỏ lên, “Hôm qua anh uống say.”
“Không say.” Lương Nhung vội vàng nói, “Tôi nhớ tôi hôn cậu.”
Tống Ninh đỏ bừng mặt, chạy vội đi rửa mặt.
Lương Nhung cảm thấy được một cỗ vui sướng lan tỏa cả lồng ngực, nó vẫn đang không ngừng bành trướng ra khắp cơ thể.
Hắn nhịn không được nhếch miệng lên. Một con người đã ba mươi tuổi rồi, giờ khắc này lại giống như thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi vắt mũi chưa sạch.
Tống Ninh chần chừ ở trong phòng tắm rất lâu mới đi ra.
Lương Nhung đầu tóc rối bời ngồi trên giường nói với y, “A Ninh, anh thích em, anh muốn theo đuổi em được không?” (Đoạn này Lương Nhung tỏ tình nên ham hố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-dau-oc-hong-roi/89135/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.