Editor: Triêu Nguyên
Beta-er: Yen
Quý Lạc Lạc giật mình quay đầu ra sau, chỉ thấy Lại Mỹ Quyên đang kinh ngạc giơ tay che miệng, ngay cả đồ ăn đã rơi xuống đầy đất mà vẫn chưa nhận ra.
“Dì Lại!”
Thiếu nữ mềm mại gọi một tiếng, sau đó mới nhẹ nhàng bước đến, chậm rãi dừng lại trước mặt bà. Cô không ngần ngại ngồi xổm xuống, nhanh chóng nhặt những cọng rau rơi bừa bãi trên đất bỏ vào túi.
Sau khi Quý Lạc Lạc đã dọn dẹp sạch sẽ, Lại Mỹ Quyên lúc này mới kịp phản ứng lại, bà hoảng loạn vươn tay ra, muốn giành lấy cái túi trong tay cô:
“Đưa nó cho dì nhanh lên, mấy thứ này dơ lắm, đừng để nó chạm vào bẩn người con.”
Quý Lạc Lạc đỡ lấy tay người phụ nữ, nhẹ nhàng từ chối:
“Không sao đâu dì à, chúng ta mau cùng về nhà đi.”
Lại Mỹ Quyên nghe giọng nói bình thản mà mềm mại của Quý Lạc Lạc, sống mũi đang cay cay cuối cùng cũng đỡ hơn một chút. Sau gần ba năm không gặp, bà còn tưởng con bé vẫn còn ghét mình như hồi xưa.
Không ngờ rằng Quý Lạc Lạc đã thực sự trưởng thành rồi, chẳng còn dáng vẻ lúc nào gặp nhau cũng kiếm cớ gây chuyện giống trước kia nữa.
Bà gật đầu:
“Được rồi, mau đi thôi. Khi nào về đến nhà, dì sẽ làm món con thích.”
Lại Mỹ Quyên theo bản năng muốn nắm lấy tay Quý Lạc Lạc, nhưng khi nhận ra bản thân mới định làm gì thì lại nhanh chóng rút tay về. Ánh mắt bà khẽ liếc qua sườn mặt thiếu nữ, sau đó mới chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-ba-dao-mot-muc-cung-chieu/1248999/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.